ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Editor: An Hàn23

Ứng Uyển Dung nói là phải về nấu cơm cũng không phải lời khách sáo, buổi sáng Vu Văn Diệu ngoại trừ đưa bữa sáng tới, còn mang theo một thùng dầu lạc nhỏ với mấy thứ đồ gia vị như muối, đường, nước tương. Điều này không khỏi làm cho Ứng Uyển Dung cảm khái rằng đừng nhìn tuổi Vu Văn Diệu không lớn, nhưng lại là một người rất tỉ mỉ.

Dầu lạc không phải được mua ngoài cửa hàng, mà là lấy từ xưởng nghiền ép nhỏ, màu sắc đậm đà rõ ràng, mùi hương cũng rất đậm.

Ứng Uyển Dung sắp xếp lại thức ăn mua về, cũng biết nên làm chút gì trước tiên. Giọng nói của Phan Ngọc Phượng mang theo khẩu âm của người phương Bắc, lúc nấu ăn nhất định sẽ thiên về khẩu vị của người phương Bắc hơn, cô làm hai món ăn nhẹ ngược lại sẽ cùng bổ sung cho nhau thì càng ngon hơn.

Trong nhà vẫn còn nồi cháo lúc ăn sáng còn dư lại, còn hai cái bánh bao, Ứng Uyển Dung cũng không có bắt bẻ gì nhiều, đun nóng cháo rồi cho thêm ít rau xanh, dầu vừng, nước tương, một ít muối liền tạm thời cho qua.

Nếu để cho Cao Lãng nhìn thấy vợ mình ở nhà ăn uống tiết kiệm thành như vậy, tuyệt đối sẽ rất đau lòng muốn gắp thịt cho cô ăn.

Ứng Uyển Dung đem quần áo buổi sáng thay ra trong phòng tắm đi giặt rồi mang ra phơi ngoài ban công nhỏ, vừa đúng lúc buổi trưa mặt trời lên cao nhất, quần áo mùa hè lại mỏng, đến buổi tối quần áo cũng được phơi khô.

Về phần quần áo mà Cao Lãng thay ra, Ứng Uyển Dung chau mày khều khều, cười như không cười giơ lên áo trong của người đàn ông. Hiện tại bày ra dáng vẻ khinh thường đi làm những việc trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày như này, chờ Cao Lãng đi làm, có lẽ cũng có thể đạt được thành công, nhưng đó cũng không phải thứ Ứng Uyển Dung muốn.

Chuyện cô vừa có đủ khả năng lại biết làm, trong gia đình ngoại trừ người đàn ông, cũng có Ứng Uyển Dung cô làm. Qủa thật bây giờ cô dựa vào Cao Lãng nuôi cũng không có sai.

Có lẽ... Cô đang suy nghĩ về việc về nghỉ hưu dưỡng lão trước tuổi, cũng có thể kiếm được chút phí dưỡng già chứ? Cao Lãng dẫn người anh dũng chiến đấu phía trước, nếu cô yên tâm thoải mái đi hưởng thụ, thì ngay cả chính cô cũng xem thường bản thân mình.

Loay hoay xong bộ quần áo cuối cùng, Ứng Uyển Dung chống hai tay lên lan can, nhìn thấy trên sân huấn luyện cách đó không xa, các binh lính tuổi bày ra đội hình hình chữ nhật đang đứng dưới ánh nắng chói chang, khoảng cách xa nên cô không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt họ nhưng chắc chắn đều là những khuôn mặt tràn ngập sự kiên nghị.

Chờ Ứng Uyển Dung ở nhà chuẩn bị thức ăn xong, dùng cái địa đậy kín, lúc cô dúng hai tay bưng một phần sang nhà cách vách, Phan Ngọc Phượng cũng vừa giặt xong quần áo, trên mặt chảy mồ hôi đầm đìa. Nhìn thấy một thân Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng khoan khoái nở nụ cười dịu dàng, trên mặt có chút không được tự nhiên.

"Uyển Dung em tới sớm như vậy, còn chưa tới bốn giờ đâu, mấy người Cao Phi cũng không có trở về nhanh như vậy." Mắt thấy Ứng Uyển Dung bưng một cái đĩa trên tay liền đưa tay nhận lấy, mở miệng nói thẳng: "Em quá khách khí rồi, nếu thế nào thì hôm nay cũng là nhà chị mời khách, sao em lại còn làm thức ăn. Thật là, lần sau không được như vậy nữa đó."

Ứng Uyển Dung đi theo Phan Ngọc Phượng đến gần phòng khách, phát hiện bên trong đã bày một cái bàn gỗ tròn, Phan Ngọc Phượng đem cái đĩa đặt lên bàn liền mở ra nhìn, trong lòng lại cho thêm điểm, mở miệng khen: "Thì ra buổi sáng em muốn mua rau khoai lang là để làm món này hả, món này trông ngon quá."

Ứng Uyển Dung đặt đĩa thức ăn khác lên bàn, mở ra cho Phan Ngọc Phượng nhìn, là đậu phụ rán? Phan Ngọc Phượng có chút không hiểu, bây giờ tiệc mời khách đều là thịt cá, làm đậu phụ gần như là chuyện không ai làm.

Ứng Uyển Dung cũng không có giải thích gì thêm, chẳng qua là cười nhẹ hỏi: "Chị Ngọc Phượng, buổi tối muốn làm món gì vậy, em có thể giúp chị chuẩn bị đồ, cái khác thì em không làm được nhưng thái thức ăn thì vẫn có thể."

Đây dĩ nhiên là lời khách sáo, nhưng mà Phan Ngọc Phượng lại tin, hơn nữa vừa rồi Ứng Uyển Dung bưng hai đĩa thức ăn tới, còn mang thêm chút chân giò hun khói, không phải là hẹp hòi thì chính là không am hiểu việc nấu ăn.

"Cũng không cần chuẩn bị gì cả, buổi tối làm sườn kho, cá nấu dưa chua, khoai tây sợi chua cay. Em liền thái khoai tây đi, những thứ khác để chị làm là được rồi." Phan Ngọc Phượng thoải mái nói, hoàn toàn không nhìn ra ý nghĩ mới vừa rồi trong lòng.

Ứng Uyển Dung gật đầu nhẹ một cái, xắn tay áo lên quá khuỷu tay, da thịt trắng nõn thoáng cái hiện ra. Phan Ngọc Phượng phân phó xong nhiệm vụ liền tiếp tục làm chuyện của mình, chờ lúc Vương Mai tới, Ứng Uyển Dung đã thái khoai tây cũng sai biệt lắm.

Vương Mai đặt con xuống, để nó cùng chơi đùa với con gái Nữu Nữu của Phan Ngọc Phượng, xắn tay áo đi vào phòng bếp, vừa nhìn một cái liền bị màu sắc của rau dưa được thái tỉ mỉ làm hoa mắt. Sợi khoai tây tinh tế màu vàng, quả ớt hình thoi đỏ, hành cắt đoạn cũng được sắp xếp chỉnh tề trên cái đĩa nhỏ.

"Đây đều là em thái? Kỹ thuật dùng dao thật giỏi!" Vương Mai thở dài từ trong lòng, giống như các cô thái thức ăn đều là chậu lớn chậu nhỏ, to nhỏ gì đó đều tương đối tùy ý, lần đầu tiên phát hiện ra nấu ăn cũng có thể làm vui tai vui mắt như vậy.

Ứng Uyển Dung ở trong phòng bếp buồn bực, chóp mũi còn chày ra mấy giọt mồ hôi, nghe câu hỏi của Vương Mai liền ngẩng đầu lên nhìn, cầm những thứ đã làm xong trên tay, mới lau khô tay cười nói: "Bình thường em đều thích tự mình làm chút đồ ăn, kỹ thuật dùng dao cũng coi như khá đi."

Vương Mai cười cười, cảm thấy Ứng Uyển Dung là người vô cùng tốt, một chút cũng không giống như mấy người phụ nữ ở đoàn văn công kia, ỷ vào mình tuổi trẻ xinh đẹp, nhìn thấy những người thân của quân nhân như các cô đều là lỗ mũi hướng lên trời, vẻ mặt coi thường.

Dáng vẻ của Ứng Uyển Dung cũng không kém gì so với những người đó, nhìn cũng là người có văn hóa, điều này khiến cho cô có chút mong đợi, Lâm Tuyết được xưng là đóa hoa đẹp nhất của đoàn văn công nhìn thấy Ứng Uyển Dung sẽ có vẻ mặt gì.

Có Vương Mai gia nhập, tốc độ ba người nhanh hơn không ít, chờ Cao Lãng và mấy người Trác Cao Phi mang theo đồng đội trong tiểu đội họ vào cửa cùng một lúc, trên bàn đã bày không ít món ăn.

Trác Cao Phi cảm thấy vợ mình đặc biệt nể tình, đã nhiều lần kiên quyết làm mấy món ăn, uống rượu vào liền thành bộ dạng đỏ bừng mặt.

"Ôi, hôm nay các chị dâu cực khổ rồi, làm nhiều món ngon như vậy, sau này ăn mấy món ăn ở nhà em sẽ ăn không vô mất." Thiệu An Bình cười hì hì nói.

Hôm nay Trâu Khải muốn đi chỉnh lý tài liệu, cơm tối đi căn tin giải quyết, sẽ không tới đây tham gia náo nhiệt. Những người khác tới ba bốn lần nên rất quen thuộc, tới đánh một bữa ăn ngon.

Trừ mấy người đàn ông ngồi ở bàn lớn bên này, Phan Ngọc Phượng còn bày một cái bàn nhỏ cho mấy người các cô và hai đứa nhỏ ngồi ăn chung quanh. Ánh mắt của Ứng Uyển Dung và Cao Lãng lần lượt lướt qua nhau, trong đôi mắt mang theo một chút vui vẻ, Cao Lãng giống như là bị điện giật, lập tức nghiêng đầu qua một bên, bên tai đỏ ửng. Thật may mắn là ánh đèn có chút mờ, mọi người đang ăn vui vẻ nên cũng không có ai chú ý tới sự khác thường của anh.

Mấy món ăn Ứng Uyển Dung làm đều được đặt trên bàn lớn, trên bàn nhỏ đều là mấy món ăn được lấy bớt ra, cô cũng không có khẩu vị gì, gắp mấy đũa liền bưng cái cốc lên nói chuyện với Nữu Nữu ngồi bên cạnh.

Nữu Nữu lớn lên rất giống mẹ, trên mặt có hai gò má cao hồng hào, đôi mắt đen láy, tóc dài tới tai, nhìn qua có chút nhút nhát.

"Nữu Nữu, con có muốn uống nước không? Dì rót cho con một ít." Ứng Uyển Dung nhìn thấy ánh mắt của cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào chai nước ngọt có ga liền biết là cô bé muốn.

Nữu Nữu nghiêng người ngước nhìn mẹ của mình, thấy Phan Ngọc Phượng đang tán gẫu mấy chuyện bát quái với Vương Mai, hoàn toàn không có chú tới con gái mình đang làm gì.

"Vậy, vậy thì dì cho con một ít." Nói xong ánh mắt của Nữu Nữu liền trực tiếp nhìn thẳng Ứng Uyển Dung, trong mắt mang theo sự mong đợi và nhút nhát.

"Được." Ứng Uyển Dung dịu dàng nói, rót gần nửa cốc nước ngọt, lại gắp thêm mấy miếng xương sườn cho vào bát của cô bé. "Chịu khó ăn xương sườn một chút cho mau lớn."

Trên người Nữu Nữu cũng không có mấy lạng thịt, gầy teo, ngược lại đôi mắt rất to, lọn tóc có màu vàng nhạt, dáng vẻ thiếu dinh dưỡng.

Nữu Nữu vui mừng ôm bát ăn mấy miếng xương sườn, trong miệng nói ra câu cảm ơn Ứng Uyển Dung mơ hồ không rõ, uống thêm một ngụm nước ngọt, đôi mắt cũng híp lại, hiển nhiên là đặc biệt thỏa mãn.

Mấy người Cao Lãng đều là tán gẫu về chuyện trong quân đội, cũng không có chuyên tâm đàng hoàng ăn cơm, Vu Văn Diệu nhìn trên bàn toàn là thịt cá, cũng có chút ngán, ánh mắt quét tới đĩa rau và đậu phụ không xa, liền muốn ăn một chút cho bớt ngán.

Mới vừa ăn thức ăn vào miệng, mùi rau xanh thơm ngát, mềm mại đẹp mắt, sau khi ăn vào liền thấy ngon miệng, không khỏi ăn nhiều thêm hai miếng.

"Món này là ai làm vậy, ăn ngon quá." Đúng là lời này không phải do Vu Văn Diệu nói, hắn đang vội vàng ăn đây, là Thiệu An Bình lớn tiếng kêu lên.

Trác Cao Phi và Cao Lãng cùng nhau nghiêng đầu lại liếc nhìn món ăn,Trác Cao Phi nghĩ thầm chẳng lẽ là vợ mình làm? Cao Lãng lại cảm thấy, có thể để cho anh trong một thời gian khi nhìn vào món ăn vào cảm thấy vô cùng ngon, trừ vợ mình làm, thật đúng là không còn ai khác. (Hai tên cuồng vợ - -|||)

Hai người đàn ông này âm thầm so tài, rối rít giơ tay lên gắp một đũa, vừa ăn vào miệng cũng biết người nào làm. Ho khan một cái, ít nhất cũng loại bỏ được những người không thể làm.

Ứng Uyển Dung gắp thức ăn cho Nữu Nữu, nhìn thấy Hổ Tử chạy khắp nơi không ngồi yên, ngược lại Phan Ngọc Phượng hướng cô hỏi: "Uyển Dung, nửa tháng sau là đến hội diễn văn nghệ, nhóm người thân quân nhân cũng muốn biểu diễn một tiết mục, em có tham gia không?"

Vương Mai cũng nhìn cô mong đợi, ngược lại Ứng Uyển Dung không hiểu ra sao, cô có tham gia hay không hình như cũng không có gì khác nhau đi?

Ngược lại Phan Ngọc Phượng và Vương Mai như có chuyện lạ, nói với cô: "Lần này em nhất định phải tham gia, cái cô Lâm Tuyết kia ở đoàn văn công cũng sẽ tham gia, em không biết đâu..."

Vương Mai kéo Phan Ngọc Phượng một cái, Phan Ngọc Phượng liền ngậm miệng lại, hướng Cao Lãng liếc mắt hai cái, người thông minh* như Ứng Uyển Dung nhìn nét mặt như quan tòa này cũng biết là có ẩn tình bên trong.

*Bản gốc là 七窍玲珑心: "Thất khiếu linh lung tâm" hoặc "Thất xảo linh lung tâm" có xuất phát từ truyện "Phong thần", nói Tỷ Can tim có bảy lỗ, rất đặc biệt  -> Chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm. (Nguồn: Tàng thư viện)

Đoàn văn công sao? Ngược lại cô có chút mong đợi.

Hai đĩa thức ăn trên bàn khiến cho mấy người đàn ông rối rít suy đoán là ai làm, cuối cùng vẫn là Vu Văn Diệu khẳng định nói: "Không sai được, nhất định là chị dâu làm... Chính là vợ đội trưởng." Gãi gãi đầu, có nhiều chị dâu ở đây quả thật là không tiện gọi.

Lông mày Cao Lãng rậm cao, mặc dù không có trả lời, nhưng mà anh cũng cảm thấy là như thế. Có điều, thời điểm nên khiêm tốn thì vẫn phải khiêm tốn...

Cảnh Duệ cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, xoay người hỏi Ứng Uyển Dung đang ngồi cạnh bàn nhỏ cách vách: "Chị dâu, hai món ăn này là chị làm có phải không? Làm ăn ngon quá, cách làm thế nào vậy? Dạy em một chút được không?"

Ứng Uyển Dung nghe vậy, trước hết ý vị sâu xa liếc Cao Lãng một cái, lại nhìn bộ dạng ôn nhuận của Cảnh Duệ, giọng nói dễ nghe vang lên: "Đúng vậy, thế nào, ăn không ngon sao?"

Dáng vẻ ranh mãnh kia trực tiếp trêu chọc mọi người cười, mọi người rối rít tuyên bố, nếu món này mà ăn không ngon, vậy bình thường mấy người họ ăn đều là thức ăn cho heo.

"Món này ăn ngon như vậy sao?" Phan Ngọc Phượng còn có chút không tin, mình làm đều là thịt ba chỉ, xương sườn, đầu năm nay có thể ăn ngon như vậy cũng không được mấy nhà. Kết quả bị Ứng Uyển Dung dùng hai đĩa thức ăn làm hạ thấp xuống, sắc mặt cô có thể đẹp mới là lạ.

Trác Cao Phi nào có biết vợ mình có ý nghĩ bụng dạ hẹp hòi như vậy, gắp hai đũa thức ăn và một miếng đậu phụ vào trong bát, "Nếm thử một chút xem, em dâu làm ăn ngon như vậy, em cũng nên học hỏi nhiều một chút."

Phan Ngọc Phượng mới không phục, sau khi nếm thử cũng không thể không công nhận, mùi vị này quả thật khác so với mình làm. Đều là rau xào, qua tay Ứng Uyển Dung liền thay đổi mùi vị hoàn toàn, vị chát của rau khoai lang cũng biến mất trở nên ngon miệng.

Cô chỉ cho là một miếng đậu phụ bình thường, sau Ứng Uyển Dung cũng giới thiệu tên món ăn: đậu phụ Chu Hồng Vũ, bên trong đậu phụ của người ta có nhân thịt, còn đem nguyên miếng đậu phụ xếp lại ổn định, bề ngoài nhìn không khác gì so với đậu phụ bình thường. Là cô không biết nhìn, còn cảm thấy người ta không hào phóng.

Trong lòng Phan Ngọc Phượng ngũ vị tạp trần, Cao Lãng đang vui vẻ cũng cảm thấy sau gáy chợt lạnh, quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy vợ đang cười híp mắt nhìn mình...

Bình luận

Truyện đang đọc