ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU



Editor: Mẹ Bầu
     Đi đến trong doanh, khi còn có người quen chào hỏi cùng anh, người đàn ông theo một con đường nhỏ chạy tới văn phòng, kêu một tiếng báo cáo.

Từ bên trong giọng nam nói: "Tiến vào."
     "Liên Trường, người tôi đã bắt được rồi, kế tiếp ngài xem bây giờ phải tiếp tục làm thế nào?" Người đàn ông chào một cái, hỏi.
     Cao Lãng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hờ hững, gióng nói bình tĩnh, nói: "Nên nói nhắn nhủ thông báo rõ ràng, lôi hết những gì ở phía sau anh anh ta ra.

Người trước cứ giữ lại đã.

@MeBau*[email protected]@  Cậu giúp tôi cám ơn đội trưởng Ngô trước, về việc này phải phiền toái anh ấy rồi."
     "Vâng!" Người đàn ông kia chào một cái xoay người rời khỏi phòng làm việc.
     Cao Lãng nghĩ nghĩ, vẫn là cầm lấy điện thoại ở trên bàn, gọi về số điện thoại quen thuộc: "A lô, mẹ à, đã tìm được người rồi! Trước không cần vội mà dẫn anh ấy trở về.

.

.

Con có chừng mực.

.

.

Vâng, hẹn gặp lại mẹ."
     Cao Lãng cúp điện thoại, nhưng anh vẫn nhíu mi suy tư, nghĩ xem phải xử lý Ứng Văn Triết như thế nào! Anh phân tích qua lại tính tình của Ứng Văn Triết một chút.

Về việc này anh phải gạt cô vợ nhỏ của mình.


Anh chính là không hy vọng thời điểm cô đang quay phim, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mà vẫn còn phải vì chuyện này chuyện kia, mà sốt ruột phiền não.

Chỉ sợ người này giờ đây đã biến dổi quá nhiều rồi, nói chuyện phân tích sẽ không ăn thua.
     Cao Lãng còn chưa kịp suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng, thì đã thấy mặt bàn ngay tại đó đang nhẹ nhàng lay động.

Chiếc tủ sắt dựa vào tường, các ngăn tủ đã va đập rầm rầm rầm vào trên mặt tường.

Cao Lãng trực tiếp cấp tốc chạy ra bên ngoài.

Đi đến hành lang, dường như anh đã lấy lại được tinh thần là không ít.

Tất cả mọi người đều đang chạy xuống dưới lầu.
     Bởi vì kinh đô không nằm ở trên dải địa chấn, cho nên gần như đều là không có kinh nghiệm về loại chấn động này.

dieendaanleequuydonn, Tuy có chút kinh hoảng, thế nhưng mọi người chạy xuống vẫn rất có trật tự.

Lấy tốc độ của bọn họ, chỉ một phút đồng hồ cũng đủ chạy xuống đến lầu một rồi.
     Khi chạy ở trên thang lầu, cảm giác chấn động lại càng thêm mãnh liệt.

Đèn đóm đều rơi xuống trên hành lang vỡ nát.

Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nơi hàng hiên tốc độ cái khe được tách ra rất nhỏ.
     Cao Lãng sau khi chạy xuống lầu, liền cùng với những người khác đứng trên bãi đất trống.

Trong chốc lát anh bỗng thất thần, trống ngực cứ đập thùm thụp, đến lúc này mới được bình ổn lại chút ít.

[email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Rất nhanh trên loa phát thanh liền vang lên tiếng thông báo.
     "Mọi người đừng nóng vội, phỏng chừng một lát nữa vẫn còn có dư chấn.

Mọi người trước đừng vội lên lầu.

Đêm nay vì phòng ngừa dư chấn, trước tiên đề nghị mọi người vẫn ở lại lầu một.

Địa điểm địa chấn vẫn còn chưa nhận được tin tức chuẩn xác.

Đề nghị mọi người chuẩn bị tốt khả năng tùy thời sẽ đi cứu viện."
     Lời này không cần người ta phải nói ra.

Đến ngay cả kinh đô đều có thể cảm nhận được dư chấn mãnh liệt như thế, càng đừng nói đến người đang ở chỗ tâm của động đất.

Trước tiên lúc này vẫn là ban ngày, người phản ứng kịp không phải là số ít.

Nhưng mà phản ứng mau là một chuyện, có thể chạy đi đến chỗ nào lại chính là một chuyện khác rồi.
     Cao Lãng sẽ không quá lo lắng cho người trong gia đình ở quê hương.

Huyện Du huyện nằm ở vị trí địa lý đặc thù, được liên miên núi non chập chùng vờn quanh.

Khoảng mười mấy năm trước đã từng có xảy ra địa chấn một lần, thế nhưng dư chấn lại cực kỳ cực kỳ nhỏ.

Ngược lại, Cao Lãng lại có chút dự cảm bất thường khác.

Anh lo lắng cho Ứng Uyển Dung đang ở bên ngoài quay phim gặp phải cơn địa chấn như vậy, có phải là cô đã bị hù sợ rồi hay không.

.

.
     Cao Lãng cùng với những chiến hữu khác vẫn ngồi ở chỗ cũ, cũng không biết qua bao lâu.

Chờ đến khi loa phát thanh lại phát ra thông báo cho bọn họ, mọi người mới biết được địa điểm gặp tai hoạ.
     "Lần này địa điểm gặp động đất xảy ra là ở tỉnh X, thành phố A chính là tâm động đất.


.

."
     Bống chốc chớp mắt một cái, mọi người liền nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Cao Lãng vẫn còn đang bình thường, liền không đến hai giây sau, vẻ mặt của anh chuyển thành sự khiếp sợ.

Hai tay Cao Lãng nắm chặt lại, cả người căng cứng đứng nguyên tại chỗ, tựa như, ngay sau đó là anh có thể lao ra ngay được vậy.
     "Cao Lãng? Anh làm sao vậy? Có phải là anh có người quen biết đang ở vùng tâm của động đất hay không?"
     Người này còn nói ra chưa hết câu, liền đã bị Cao Lãngvung một quyền đánh lên trên mặt.

Nếu như người kia không kịp phản ứng mau lẹ, phỏng chừng đã bị Cao Lãng vung tay đánh ngã xuống đất rồi.
     "Cao Lãng, có phải là anh đã phát điên rồi hay không? Anh.

.

." Người vừa bị hành động của Cao Lãng làm cho hù sợ, hốc mắt đã hiện hồng, lui về phía sau   một bước, không biết muốn nói thêm cái gì đó.
     "Không, không có khả năng! Nhất định là có chỗ nào đó bị lầm rồi.

.

." Cao Lãng giống như là một trận gió xoáy.

Anh không hề có cảm giác tốc độ của mình như vậy là quá nhanh.

Trước mắt anh lúc này chỉ có trạm phát thanh, hai tai chỉ có tiếng ong ong, không thể nào nghe được bất cứ điều gì.
     Thành phố A, tỉnh X! Ứng Uyển Dung chính là đang ở chỗ này.

Cô đang ở chỗ này! Nếu.

.

.

Lắc lắc đầu, cắn chặt hàm răng vào nhau, Cao Lãng chạy tới trạm phát thanh.

Không tận mắt nhìn thấy, anh vẫn không tin tưởng!
     Ngồi ở trong trạm phát thanh chính là thủ trưởng của Trương Quang Diệu, tên gọi Hàn Thủ Thành.

Nhìn thấy Cao Lãng tiến vào, ông còn có chút buồn bực: "Cao Lãng, sao cậu lại tới đây? Trước mắt cậu hãy đi về chỗ của mình, chờ sự sắp xếp, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời tiến vào khu vực bị động đất để hỗ trợ cứu người."
     Cứu người? Khu vực? Ngài nói là thành phố A sao? Co phải không?
     Cao Lãng chỉ có thể nhìn thấy miệng của Hàn Thủ Thành đóng đóng mở mở miệng nói cái gì đó.

Ánh mắt của anh đỏ đậm một mảnh, thậm chí Cao Lãng còn đã quên là mình khi thấy thủ trưởng thì phải nói báo cáo như thế nào.

Anh lấy lại tinh thần khi, liền đứng ở trước mặt của Hàn Thủ Thành cúi chào nói: "Thủ trưởng, tôi muốn được cử đi đền khu vực vừa xảy ra động đất!"
     "Tôi biết là cậu muốn đi, bất quá phải đợi sắp xếp xong đã.

Còn phải sắp xếp xe cộ, máy bay.

Không phải là cậu chỉ nói một câu như vậy là xong, cậu là người có tâm rồi, bất quá.

.

." Hàn Thủ Thành còn chưa nói xong, liền đã bị Cao Lãng ngắt lời.
     "Hiện tại tôi sẽ đi đến khu vực vừa bị xảy ra động đất.

Vợ của tôi.

.

.


cô ấy còn đang ở chỗ đó chờ tôi." Giọng nói của Cao Lãng gần như sắp sửa khóc ra máu vậy! Ánh mắt của anh gần như đã đỏ rực thành một mảnh, thân thể anh khẽ run, nhưng lại không có tí ti nước mắt nào chảy ra khỏi hốc mắt.
     Anh không cần thiết phải nhỏ nước mắt.

Cao Lãnh biết, Ứng Uyển Dung còn đang ở đó chờ anh.

Anh không có thời gian để mà nỉ non, anh chỉ có một suy nghĩ, cần phải nhanh chóng thêm chút nữa, phải đi đến khu vực bị động đất nhanh hơn nữa!
     Hàn Thủ Thành không nghĩ tới Cao Lãng lại lấy lý do này mà hiện tại nghĩ muốn đi vào trong nơi đó.

Hàn Thủ Thành rất hiểu tâm tình của Cao Lãng, nhưng anh cũng không có cách nào khuyên nhủ Cao Lãng ở lại chờ tình huống ổn định hơn một chút đã, rồi mới đi.
     Chẳng phải mỗi lần dư chấn đã thấy càng ngày càng nhỏ hơn đó sao.

Có đôi khi, dư chấn của đợt thứ hai so với lần đầu tiên, ngược lại, lại càng mạnh mẽ dữ dội hơn.

Cao Lãng chắc là không hiểu, việc cử chiến sĩ đi đến vùng xảy ra tai họa, không có tí ti sự chuẩn bị nào, mà cứ thế đi luôn là được.

Cứu người không chỉ cần phải có công cụ, mà còn phải có kế hoạch.
     "Tôi sẽ mau chóng thu xếp để cho cậu đi qua nơi đó! Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu." Hàn Thủ Thành vỗ vỗ bờ lên bờ vai của Cao Lãng, nói.

.

.
     Ứng Uyển Dung cảm thấy cả người đau nhức, trước mắt hiện lên một màu đen.

Cô khẽ ho khan lên vài tiếng cảm giác có một luồng mùi máu tươi vọt tới trong cổ.

Cuối cùng cô cũng ho bật ra ngoài được.

Sắc trời đã nhập nhoạng tối.

Trong khoảng thời gian ngắn Ứng Uyển Dung cũng không nghĩ được rõ ràng cô làm sao lại đi đến nơi này.
     Tạ Thiên Thành cùng các cô đi đến thác nước để du ngoạn.

Thời điểm vừa chụp ảnh xong, đang chuẩn bị xuống núi thì đụng phải địa chấn.

Mấy người tay nắm tay nhau, theo con đường nhỏ chạy xuống bên dưới.

Ở còn đường dốc này, cô bị người ta đẩy một cái.

Ở trong tiếng thét chói tai của mấy người nhóm Cố Tinh Tinh, Ứng Uyển Dung bị té lăn xuống.
     Cũng không biết là cô đã bị lăn xuống đến nơi nào, cuối cùng, Ứng Uyển Dung liền bị rơi vào đến trong một cái hố.

Cả người cô bị va đập vào cây cối tảng đá hết bên nọ sang bên kia.

Cả người cô nóng bừng một mảnh, chân bị đau rồi.

Ứng Uyển Dung ôm thắt lưng vùng vẫy cố ngồi dựa vào bức tường đất, không nhìn thấy không rõ lắm, nhưng ngược lại, lại là chuyện tốt rồi.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc