ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Ứng Uyển Dung chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, ngồi bên đường cái, xung quanh là một mảnh đất trống trải giữa đêm đen, từ mưa nhỏ thành mưa to rồi lại một lần nữa thành mưa nhỏ, cô chờ đợi rất lâu tựa như đã trải qua một thế kỷ, mới nhìn thấy Cao Lãng và Vệ Thành mang theo các nạn dân bị thương trở lại.

Một người dân bản xứ lúc trước cùng hai người bọn họ lên núi cứu người cũng gặp phải núi đất sạt lở, tuy rằng tránh được một kiếp, tính mạng không gặp nguy hiểm gì, nhưng cũng bị thương, bị nhốt ở chỗ nào đó, mấy người Cao Lãng tìm được họ cũng rất đúng lúc, giúp họ giảm bớt một ít áp lực vì bị khủng hoảng tâm lý, cũng thuận lợi đem tất cả những người sống sót mà bọn họ tìm thấy đưa xuống núi.

Lúc này không cần nói gì, Cao Lãng vươn tay về phía Ứng Uyển Dung, bàn tay lạnh lẽo của cô đặt vào lòng bàn tay ấm áp của Cao Lãng, được anh cõng trên lưng, đi về điểm cứu viện tạm thời.

Thời điểm đến đây do hành quân gấp gáp, bọn họ cũng không kịp lưu ý tình hình giao thông ra sao, hiện giờ quay về mới nhận ra lúc đó thật sự là khoảnh khắc mỗi người bùng nổ tiềm lực trong cơ thể.

Mặt đường nhấp nhô, bên cạnh những tảng đá lăn từ trên núi xuống còn có cây cối đổ rạp đầy đường, vô cùng lộn xộn, rất khó bước qua, họ chỉ có thể tận lực đi bằng con đường dễ hành tẩu nhất trong khung cảnh hỗn loạn này.

Một ngày hoạt động liên tục, đến người được làm bằng sắt cũng mệt không chịu được, chứ đừng nói đến những người còn sống sót sau động đất cũng chỉ là người bình thường, vừa đi vừa dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Mà hành vi của Cao Lãng thực sự khiến mọi người vô cùng chú ý, mỗi lần mọi người dừng lại để nghỉ ngơi, anh sẽ tìm một chỗ tương đối sạch sẽ trên mặt đường, cẩn thận đặt Ứng Uyển Dung xuống, biết trong balo nhỏ của cô có nước, anh chỉ chú ý chăm sóc chiếu cố cô, trước bảo cô uống nước trước sau lại bảo cô nghỉ ngơi một lát, một chút cũng không nghĩ đến chuyện, bản thân anh phải cõng cô cả đoạn đường sẽ mệt mỏi thế nào.

Trong số những người sống sót có không ít người là khách du lịch, trên người cũng có mang theo một chút nước và thức ăn nhẹ, nhưng nhìn qua bộ dạng vợ chồng son người ta, rồi lại nhìn nước trong tay mình, thật sự không biết là cái tư vị gì.

Ứng Uyển Dung đương nhiên không cần uống nước nhiều như vậy, tuy rằng cô cô cũng rất khát, nhưng nhìn thấy Cao Lãng cõng cô đi bộ một tiếng đồng hồ rồi mà không hề rên lấy một câu nào, nước này cần phải đưa cho ai uống còn phải nói sao?

“Anh uống trước đi rồi em mới uống.” Ứng Uyển Dung trực tiếp sử dụng đòn sát thủ, Cao Lãng vốn rất nghe lời cô, không cần cô nói thêm, nhanh chóng uống một ngụm nước rồi lập tức đưa nước đến bên miệng cô, thấy Ứng Uyển Dung uống nước xong mới đóng chặt nắp bình lại.

“Cao Lãng, hay là lát nữa để tôi cõng chị dâu thay anh?” Thấy hai người họ đều quay lại nhìn mình chằm chằm, mặt Vệ Thành đỏ lên, cậu vội vàng xua tay lên tiếng giải thích: “Anh cùng tôi đều đi bộ đến đây, từ lúc bắt đầu đến giờ khẳng định bận không ít việc, chắc chắn là anh cũng rất mệt mỏi rồi, bây giờ mới đi được không tới một nửa đoạn đường, đổi người cõng để anh nghỉ ngơi một chút. Tôi không hề có ý muốn chiếm tiện nghi của chị dâu đâu!”

Ứng Uyển Dung phụt cười một tiếng, hiện giờ cả người cô so với lúc bình thường trông vô cùng bẩn thỉu, cô hoàn toàn không hề nghi ngờ Vệ Thành có ý muốn chiếm tiện nghi của cô, chỉ có việc Cao Lãng đang rất mệt là sự thật không thể nghi ngờ.

“Cao Lãng, kỳ thật lời Vệ Thành nói rất có lý, bằng không…” Ứng Uyển Dung hướng về phía Cao Lãng nói.

Cao Lãng đang bỏ lại bình nước vào trong balo, nghe thấy lời hai người này nói thì chỉ nhíu mày nhìn về phía Vệ Thành một cái, rồi đối diện với tầm mắt của Ứng Uyển Dung, nghiêm túc nói với cô rằng: “Anh không mệt, em rất nhẹ, ở trong trường quân đội ngày nào bọn anh cũng phải dậy sớm mang vật nặng tiến hành bài tập chạy bộ, chỉ mới đi bộ như thế này anh một chút cũng không thấy mệt.”

Vệ Thành nhún vai, đó là hai việc khác nhau… Bất quá nếu Cao Lãng cảm thấy không sao, anh cũng không nói nhiều, sờ sờ bộ lông ướt đẫm của chó yêu bên cạnh, cảm thấy sủng vật của mình bớt lo hơn.

Ứng Uyển Dung đỏ cả mặt, chỉ là bây giờ trời tối đen, trên mặt cô toàn là bùn đất nên người khác không nhìn thấy, bằng không nhất định cô sẽ liếc xéo Cao Lãng một cái, tuy rằng bây giờ cô thật sự đã làm vậy.

“Anh ngốc.” Ứng Uyển Dung lẩm bẩm một câu, Cao Lãng cong môi nở nụ cười, quỳ một gối xuống đất cẩn thận kiểm tra bộ phận bị thương của Ứng Uyển Dung, vuốt sơ qua một chút phỏng chừng không bị thương vào trong xương cốt, nhưng chắc chắn phải tĩnh dưỡng một thời gian.

Ứng Uyển Dung ho nhẹ một cái, ý bảo Cao Lãng chú ý một chút, chúng quanh có nhiều người như vậy, cho dù chỉ muốn xem vết thương, cũng hơi quá rồi.

Cao Lãng thấy cô ho khan, lập tức giương mắt nhíu mày nhìn cô, quan tâm hỏi: “Có phải em bị cảm rồi hay không? Chút nữa tới chỗ của anh ngồi một chút, anh đun nước ấm cho em uống thuốc.” Vừa nói vừa dùng ngón tay vén tóc ướt bên má Ứng Uyển Dung ra sau tai.

Ứng Uyển Dung cảm thấy một mảnh tê dại truyền từ gương mặt đến sau vành tai, cũng không biết là Cao Lãng ăn nhầm thuốc gì rồi, sao đột nhiên đối xử với cô như vậy… Thân cận như vậy, cô thật sự không thể liên hệ giữa anh và người đàn ông có tính cách ngượng ngùng, nội liễm của trước kia lại với nhau.

Ứng Uyển Dung mang theo suy nghĩ nghi ngờ, rối rắm này cùng mấy người Cao Lãng một đường trở về điểm cứu hộ tạm thời, mấy người Cố Tinh Tinh và Lục Manh cả khuôn mặt và cơ thể đều lấm lem bùn đất chỉ lộ ra hai con mắt còn có thể xem là con người, trừ bỏ việc đi cùng mấy người Ứng Uyển Dung thì không thể làm gì khác, bây giờ họ thật không dám chạy loạn.

Cũng may rất nhanh đã đến được chỗ an trí của đám người Kante, hai bên vừa nhìn thấy nhau đã dâng lên ngàn vạn cảm khái, xúc động không thôi.

Nhóm người ở lại đóng phim còn nghĩ rằng bản thân không có cách nào ra ngoài du ngoạn, ai ngờ được lại xảy ra chuyện này, lúc bắt đầu xảy ra động đất họ còn chưa có phản ứng gì, nhưng chờ sau khi họ cảm nhận được chấn động mãnh liệt từ mặt đất dưới chân, bọn họ thật sự là những người đầu tiên chạy ra khỏi đó.

Trừ bỏ Kante cùng vài người mang theo máy quay phim bị chậm lại phía sau một chút, tất cả các thành viên trong đoàn phim lúc đó cơ hồ không phải chịu thương tổn gì, lúc đó nơi đóng phim là ở tầng một, chung quanh cũng không có kiến trúc cao lớn nào, cho nên về cơ bản không hề gặp nguy hiểm.

May mắn là bọn họ bị giữ lại, nhưng ai cũng rất lo lắng cho những người đã lên núi du ngoạn, giờ hai bên nhìn thấy nhau, tự nhiên cảm giác được cái gì gọi là sống sót sau tai nạn, cũng mới biết được chuyện Ứng Uyển Dung gặp nạn, cư nhiên còn có bút tích của Lâm Tuyết trong đó.

“Lâm Tuyết thế mà lại là cái dạng người này?! Tôi chỉ cho rằng cô ta là loại tiểu thư có chút tính tình, không chịu được khổ cực mà thôi, không ngờ cô ta có thể hạ độc thủ với Uyển Dung như vậy?”

Lời này cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người, tất cả đều khẽ nói nhỏ với nhau, đây chắc chắn là bởi vì ghen tỵ. Lúc trước tin đồn tác phong của Ứng Uyển Dung ở đoàn phim [Nữ Đế] không tốt là sau khi cô ta và Lữ Dịch An trở về mới truyền ra.

Sau đó chồng của Ứng Uyển Dung là Cao Lãng đứng ra nói rõ ràng mọi chuyện, tất cả tin đồn mới kết thúc, cũng không biết có tin tức nhỏ từ đâu truyền ra, nói Lâm Tuyết và Cao Lãng biết nhau, còn tới từ một nơi!

Cho nên khi bọn họ suy đoán Ứng Uyển Dung có ban trai hay không, thời điểm người nào tìm cô ta dò hỏi, cô ta cũng không chịu lộ ra một chút manh mối nào.

“Đây phải gọi là độc nhất lòng dạ đàn bà, người nhìn thì xinh đẹp nhưng tâm tính thật xấu xa!”

“Bây giờ vì xảy ra động đất nên không tìm được người, bằng không nhất định phải báo cảnh sát bắt cô ta lại!”

Cho dù bây giờ bọn họ có hận đến ngứa răng, cũng không thể không thừa nhận thời điểm này bọn họ không có biện pháp làm chuyện gì hữu hiệu, nói không chừng do động đất khiến cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó rồi chết rồi cũng nên? Mọi người mang chút ác ý mà phỏng đoán như vậy.

Lúc này bọn họ giống như có chung một kẻ thù, mắng Lâm Tuyết giống như Hoàng Hậu ác độc ám hại công chúa Bạch Tuyết vậy, căn bản không nhớ tới lúc trước khi truyền ra tin đồn xấu của Ứng Uyển Dung, bọn họ cũng góp một phần trong đó.

Bởi vì không còn nhiều vật tư được đưa đến nên tất cả mọi người đều ngủ dưới đất ở sân vận động, bởi vì Cao Lãng là quân nhân nên anh vẫn có một chút ưu đãi, anh tìm được một góc nhỏ cho mấy người Cố Tinh Tinh và Ứng Uyển Dung ở cùng nhau.

Lúc Manh gãi đầu, nhìn thấy bác sĩ vừa mới được tìm đến để xử lý tốt vết thương của Ứng Uyển Dung, nói với Cố Tinh Tinh rằng: “Nếu không cậu ngủ ở bên cạnh tớ đi, chỗ này ít người.”

Chỉ là tương đối ít người mà thôi, muốn sắp xếp cho nhiều người như vậy rất khó, ở đây cơ hồ đều là người, từng hàng từng hàng người, không phải ai cũng có thể lãnh được một phần đệm giường, có người trực tiếp trải ga giương, chiếu, có thể tìm được cái gì đó trải ra ngủ, nghỉ ngơi là đã không tồi rồi, còn muốn bắt bẻ cái gì nữa? Còn có không ít người phải dựng lều lớn ở bên ngoài để ngủ đấy, tốt xấu gì chỗ này cũng có thể che mưa chắn gió, đã rất tốt.

Cao Lãng an trí cho Ứng Uyển Dung thật tốt, sau khi xác định các cô ở chỗ này không còn vấn đề gì nữa mới cùng Vệ Thành đi làm nhiệm vụ, lập kế hoạch hỗ trợ, cứu viện người sống sót sau thiên tai.

Lục Manh và Cố Tinh Tinh ăn nói vụng về, cũng chỉ có thể cố gắng an ủi Ứng Uyển Dung vài câu, thân phận Cao Lãng đặc thù, có bọn họ ở bên cạnh cô rồi, đừng buồn.

Ứng Uyển Dung nghe mấy người các cô nói xong liền nhướng mày, nhoẻn miệng cười, nói: “Có phải các cậu nghĩ mình sẽ rất thương tâm khổ sở, sẽ oán hận tại sao bây giờ Cao Lãng lại không ở bên cạnh để an ủi mình?”

Lục Manh gãi đầu, nghiêng mặt nhìn đi chỗ khác, Cố Tinh Tinh có chút xấu hổ, cô cảm giác được bản thân nghĩ sai rồi, Triệu Dao Cẩm chỉ cười đưa cho cô một cái gối đầu.

“Cao Lãng như vậy…” Ứng Uyển Dung tạm dùng một chút mới nói: “Mình rất cao hứng.”

Lục Manh ngơ ngác nhìn cô, lại nghe thấy cố tiếp tục nói: “Mình không cần anh ấy phải luôn luôn ở bên cạnh, trên thực thế, trừ phi hai người đều làm việc chung trong một công ty, nếu không thì thật sự cả hai hoàn toàn không có khả năng thời thời khắc khắc ở bên nhau.”

“Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cầu đã từng có được.” Ứng Uyển Dung cười nói: “Điều đó mình không làm được.”

Mắt Lục Manh trợn tròn, Cố Tinh Tinh buông tay, Triệu Dao Cẩm nghiêng tai lắng nghe, những người xung quanh cũng bị hấp dẫn bởi cuộc nói chuyện giữa các cô, lập tức trở nên an tĩnh, lắng nghe.

“Nhưng mình biết, những chuyện anh ấy làm đều là chuyện quan trọng. Mỗi lần nghĩ như vậy, mình đều cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì anh ấy, tựa như anh ấy cảm thấy mình cũng rất lợi hại. Tuy rằng thời gian bọn mình được ở bên nhau rất ngắn ngủi, nhưng mình cảm thấy như vậy cũng rất tốt, khi nghĩ đến Cao Lãng mình lại nhận ra anh ấy luôn đối xử với mình rất tốt.”

Hai tay Ứng Uyển Dung chống ra phía sau, híp mắt nhìn mưa bụi ngoài cửa kính, hoảng hốt nói: “Lúc mình cho rằng bản thân sẽ vô thanh vô thức chết ở nơi đó, Cao Lãng cứ như vậy mà xuất hiện. Cứ như thể anh ấy nghe thấy tiếng mình gọi từ đáy lòng, anh ấy đã đến.”

“Mình tin tưởng, nhiệm vụ đầu tiên của anh ấy chắc chắn không phải đến đây để cứu mình, mà là phải nghĩ cách cứu viện cho những người bị nhốt trong trận động đất, anh ấy biết mình đang ở thành phố A, nhưng làm sao anh ấy có thể biết mình đang ở trong núi đây? Tất cả những chuyện anh ấy làm vì mình, hết thảy mình đều để ở trong mắt đặt ở trong lòng, không nói ra là bởi vì mình tin tưởng anh ấy sẽ hiểu.”

Nhìn thấy ánh mắt lập lòe của mấy người Lục Manh bây giờ, cô biết họ đã hiểu, tiếp tục nói: “Mình sẽ không tức giận bởi vì mình hiểu vì sao anh ấy lại làm vậy.”

Câu nói này cũng nói ra tiếng lòng của tất cả các gia đình quân nhân, các cô hiểu rõ cho nên chấp nhận, mỗi ngày chịu đựng cô đơn tịch mịch, canh giữ gia đình của bọn họ từ khi còn là thiếu nữ trẻ tuổi đến lúc trung niên về già, chờ chồng mình xuất ngũ về nhà, nếu lúc chồng trở về còn mang theo một thân thương tật thì lúc ấy lại càng đau xót hơn.

Gia đình quân nhân không dễ, quân tẩu lại càng không dễ làm, đặc biệt là những người trẻ tuổi như Ứng Uyển Dung có thể hiểu được điều đó lại rất ít, bởi vì… Qúa tịch mịch. Không phải người nào cũng có thể tùy quân, không phải tất cả mọi người sẽ tùy quân, hai người chia cách hai nơi, điều đó khiến các cô sống chả khác gì một người đàn ông, cái gì cũng phải tự mình làm, mà chồng các cô đang ở đâu?

Ứng Uyển Dung may mắn ở chỗ công việc của cô rất bận rộn, không có thời gian buồn bực, tự hỏi tại sao Cao Lãng lại không ở bên cạnh. Cũng may mắn bởi vì cô còn chưa có một đứa con thuộc về mình, mới có thể nhẹ nhàng nói ra những lời này.

Chung quanh cũng có không ít gia đình quân nhân, đề tài này được nói ra cũng bất giác nói lên tình cảnh của mình, nói đến nói đi cũng không biết đã rơi lệ từ khi nào. Trước đây họ tỏ ra kiên cường thế nào thì lúc này họ cũng mặc kệ không muốn tỏ vẻ nữa.

Ứng Uyển Dung có chút đau đầu, cô thật lòng không phải cố ý làm cho mọi người trở nên thương tâm khổ sở, cô mệt mỏi cả một ngày, bây giờ thật sự cô rất muốn ngủ một lát mới có sức để đối mặt mới chuyện ngày mai.

“Bằng không, chúng ta hát đi?” Lúc Manh gãi đầu, nói ra đề nghị của mình.

Đôi khi cũng cần một bài hát để giảm bớt không khí khẩn trương, cổ vũ tinh thần cho mọi người, Ứng Uyển Dung không có ý tưởng gì tốt, chỉ cần tất cả mọi người có thể tự mình mở ra một tia dũng khí đủ để có thể tích cự đối mặt với con đường kế tiếp là tốt rồi.

Lục Manh thảo luận với Cố Tinh Tinh và Triệu Dao Cẩm, cuối cùng vẫn làm theo đề nghị của Triệu Dao Cẩm là hát quân ca đi, lúc này cần hát quân cả để tăng thêm sĩ khí cho mọi người.

Các cô đều đem ánh mắt tập trung trên người Ứng Uyển Dung, ánh mắt tha thiết kia làm cô nhịn không được mà run lập cập, làm thế nào mà cô lại có cảm giác bản thân giống như người dẫn đầu, phải đưa ra quyết định vậy…

“Uyển Dung, nhanh hát câu đầu tiên đi, chúng mình sẽ hát cùng với cậu.” Lục Manh nói xong, tất cả mọi người cũng ồn ào hưởng ứng theo.

Ứng Uyển Dung đỡ trán suy nghĩ một chút, không cần phải đứng lên, cô cứ ngồi đó đó nhẹ nhàng cất tiếng hát, sân vận động đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, tiếng hát nhu hòa, thanh triệt dần dần vang lên, như có một bàn tay trắng noãn, mềm mại xua đi cảm giác u ám trong lòng mọi người, như nước suối trong lành tưới lên vùng đất khô cạn.

“Bạn từng nói với tôi…. Tương phùng là bài bát…. Đôi mắt là biển mùa xuân…. Thanh xuân là quân trang màu xanh lục*.”

Tiếng hát từ nhỏ nhẹ trở lên lớn dần, tất cả mọi người tự như đang nghĩ đến người thân của mình sinh tử không rõ, cũng cất lên tiếng hát nghẹn ngào hợp xướng với cô, sau đó mọi người cũng đã quên mất bản thân vì sao mà hát, chỉ là nhất thời muốn hát, đem những điều khổ sở khó có thể thừa nhận trong lòng tạm thời buông xuống mà thôi.

Mấy người đàn ông mặc trang phục ngụy trang đứng ở cửa sân vận động lẳng lặng lắng nghe, thẳng đến khi không nghe thấy thanh âm của Ứng Uyển Dung nữa mới nói với chiến hữu của mình rằng: “Hazz, cô gái này có tư tưởng giác ngộ rất cao, hát cũng không tồi, sao không ai suy xét đến việc chiêu mộ cô ấy vào đoàn văn công nhỉ?”

[Tác giả có lời muốn nói: Văn phong chứa đựng nhiều quan điểm cá nhân, nếu nói không đúng mong nhóm tiểu thiên sứ thông cảm. Quân nhân có phải là người đáng yêu nhất hay không? Quân tẩu cũng rất đáng yêu rất lợi hại phải không.]

(* Theo mình biết quân ca Trung Quốc là bài “Khúc tiến quân ca của nghĩa dũng quân” được nhà thơ, nhà soạn kịch Điền Hán viết lời và Niếp Nhĩ phổ nhạc vào khoảng giữa giai đoạn Chiến tranh Trung-Nhật, còn lời ca ở đây hoàn toàn không phải là quân ca, nhưng vì trong bản convert ghi như vậy nên mình vẫn sẽ edit nguyên vẹn như thế.)

Bình luận

Truyện đang đọc