ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Thời điểm Ứng Uyển Dung trở về đã thu thập tốt tâm tình của mình, đối mặt sự hỏi thăm của Lý Hương Hoa bọn họ cô cũng có thể nói được vài câu.

Âm thanh pháo hoa nổ cả đêm cũng không dừng lại, đặc biệt là thời điểm gần tới 12 giờ, theo tiếng đếm ngược đón xuân truyền ra từ trong TV, Ứng gia cũng bật lửa đốt pháo, kỳ nguyện năm sau trôi qua càng thêm rực rỡ.

Âm thanh tin nhắn chúc tết được gửi đến khiến điện thoại di động của Nhạc Tu Minh không ngừng vang lên, Ứng Uyển Dung làm xong lễ chào người lớn đầu xuân* mới trở lại phòng nghỉ ngơi, đối với con gái đã lấy chồng ở nơi này của bọn họ, có tục lệ mồng 1, mồng 2 mới về nhà.

(*Tương tự như lễ quỳ lạy người lớn ngày đầu năm của Hàn Quốc bây giờ, vào cuối thập niên 80 tập tục này vẫn còn phổ biến ở các vùng nông thôn của Trung Quốc, bây giờ đã dần bị mai một thay vào đó là tục phát phong bao lì xì đầu năm).

Mùng 1 đầu năm vì không muốn ngồi ngốc một chỗ nên Nhạc Tu Minh bọn họ liền cùng Lý Hữu Đạo tiếp tục đi chung quanh du lịch, người có cùng ý tưởng với bọn họ có thật đúng là không ít, đặc biệt, đối lập với sự thích ý của Ứng Uyển Dung thì sự kiệt sức của Nhạc đạo diễn, Ngô Minh và Vạn Dạng Dạng lại phá lệ nổi bật.

Nếu Lý Hữu Đạo không phải thần tượng của ông, Nhạc Tu Minh đã sớm bỏ gánh không làm! Ông chỉ có hai ngày nghỉ ăn tết, nào muốn lăn lộn khắp nơi, du sơn ngoạn thủy, hành xác mình như vậy chứ.

Đi ngao du tới mùng 4 tết lại ăn uống đến mức bụng tròn vo, Nhạc đạo diễn không thể không tỏ vẻ, chúng ta vẫn là về thủ đô chuẩn bị đóng phim đi, lại trôi qua mấy ngày như vậy nữa, tất cả diễn viên chính đều béo lên, đến lúc đó khẳng định người xem sẽ nói bọn họ đổi thế thân!

Ứng Uyển Dung kỳ thật cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chủ yếu là do cha mẹ hai nhà quá nhiệt tình, làm một bàn đồ ăn cho cô và mọi người ăn, khi ăn còn liên tục gắp đồ ăn cho cô ép cô ăn hết, còn nói cô quá gầy……

Mỗi lúc như vậy Ứng Uyển Dung đều cực kỳ nhớ Cao Lãng, nếu anh ở đây, một bàn đồ ăn đều không đủ cho anh ăn, cô cũng không cần phải cố gắng nhét thức ăn vào dạ dày của mình, thật sự cô ăn không tiêu.

Đầu năm đương nhiên là không đi được, bởi vì vé máy bay của họ có thời gian bay là sáng thứ bảy, hôm nay là ngày đầu năm tất cả người trong Ứng gia không ai ra khỏi cửa, trên mặt đất của phòng khách để một đống đồ vật, đậu nành, khoai lang khô, bột khoai lang, đồ vật dự trữ từ mùa thu đến bây giờ xem như đều được đem ra, không nói hai lời bỏ hết vào trong túi da rắn.

“Mẹ! Không cần, nhiều như vậy đồ vật chúng ta làm sao mang đi, sẽ rất nặng!”

“Không tiêu tiền nhiều sẽ yên tâm hơn, nơi như thủ đô kia chỉ uống miếng nước thôi cũng rất quý rồi, mẹ nghe nói, nơi đó phí chi tiêu rất cao! Uyển Dung, dù ở nhà vẫn có được chút tiền này nhưng các con vẫn phải chịu khó một chút, đứa nhỏ này tính tình có chút cố chấp, đắc tội với người cũng không biết.”

Câu nói tiếp theo của Lý Hương Hoa rõ ràng là nói với ba người đồng nghiệp của cô, ở trong lòng bà minh tinh có thể đến nhà bà đã là điều quả thực không thể tưởng tượng được rồi, Uyển Dung ở trước mặt bọn họ có là gì? Khẳng định chỉ là diễn một nhân vật nhỏ mà thôi.

Con gái bọn họ có hiểu biết là một chuyện, có đọc sách là một chuyện, tính tình quật cường cũng không phải giả, lời đồn đãi vớ vẩn trước kia tuy rằng có chút sai lệch, nhưng một thân tính tình cố chấp kia khẳng định là không sai được, bọn họ sợ tính tình Uyển Dung không được mềm mại, đến lúc đó lại tự mình hại mình.

Vạn Dạng Dạng ngồi ở một bên cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ ngẩn người, đôi mắt lăng lăng nhìn thẳng vào TV không nói gì, Ngô Minh thái độ tự nhiên tiếp lời: “Uyển Dung như vậy rất tốt, dì không biết là có nhiều đạo diễn rất thích cô ấy, mỗi ngày khen cô ấy diễn có linh tính.”

Nhị lão Ứng gia bán tín bán nghi, Ứng Thừa Văn nói thầm trong lòng, chắc chỉ là lời nói dễ nghe thôi, chị hắn là cái dạng gì hắn có thể không rõ ràng sao.

Cuối cùng chọn lựa một chút vẫn nhét đầy vào hai túi da rắn, lúc xách lên cảm giác rất nặng, khi di chuyển còn truyền ra âm thanh chai thủy tinh va chạm vào nhau, vừa nghe thấy liền biết có không ít chai, lọ, vại, bình ở bên trong.

Ăn xong bữa cơm tối nay, ngày hôm sau Ứng Uyển Dung phải cùng bọn họ lên máy bay trở lại thủ đô, Nhạc Tu Minh đã chuẩn bị xe tốt.

Trên bàn cơm Ứng Đại Hùng vẫn luôn kính rượu bọn họ, Lý Hương Hoa vừa lải nhải dặn dò vừa gắp đồ ăn cho Ứng Uyển Dung, cô cũng không cự tuyệt mà ăn hết.

Lần này Hạ Tiểu Ngưng cũng đến đây cùng ăn cơm, làm lễ gặp mặt, cô cũng tặng chị dâu tương lai này một bộ trang sức, giá cả không quá đắt, tỏ vẻ có chút tâm ý.

Người nhà Hạ Tiểu Ngưng tuy rằng một lời khó nói hết, nhưng Ứng Uyển Dung không thể không thừa nhận Lý Hương Hoa nói đúng. Ứng Văn Triết có chút chủ nghĩa đàn ông đảm nhiệm nhiều việc, Hạ Tiểu Ngưng giống như là một dòng nước mềm mại, lẳng lặng bao dung cho anh. Người nhà cô ấy tuy không tốt, cũng không che dấu được ưu điểm của bản thân cô ấy.

Buổi sáng ngày mùng sáu Ứng Uyển Dung liền cùng nhóm người Nhạc Tu Minh lên máy bay trở về thủ đô, trên máy bay có thêm sự đồng hành của Lý Hữu Đạo, Tào Tình muốn ở lại đến sau ngày mười lăm mới trở lại thủ đô.

Nhạc Tu Minh cùng Lý Hữu Đạo ngồi ở phía sau Ứng Uyển Dung, cô có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của hai nam nhân cộng lại cũng ngoài một trăm tuổi của bọn họ, thấp giọng nói chuyện gì đó với nhau.

Vạn Dạng Dạng tựa hồ khôi phục được một chút tinh thần, ngồi ở giữa Ứng Uyển Dung cùng Ngô Minh, trò chuyện cùng hai người, đương nhiên Vạn Dạng Dạng dành nhiều thời gian để nói chuyện với Ngô Minh hơn.

Khi Ứng Uyển Dung đến thủ đô cô cho rằng Lý Hữu Đạo sẽ về nhà, không nghĩ tới ông lại cùng bọn họ trở về đoàn phim, qua năm mới sự tích cực của mọi người trong đoàn phim cũng tăng lên rất nhiều, đồ vật đã sớm bố trí tốt chỉ chờ Nhạc Tu Minh tùy thời phân phó là bắt đầu quay.

Không nghĩ tới sau khi Nhạc đạo diễn trở lại còn đem theo đạo diễn nổi danh Lý Hữu Đạo cùng về, vẻ mặt của tất cả mọi người trong đoàn phim hoàn toàn trở nên ngây ngốc, ánh mắt đăm đăm nhìn họ, thẳng đến khi Nhạc Tu Minh đem Lý Hữu Đạo an trí bên cạnh ông họ mới thật sự tin tưởng, Lý đạo diễn thật sự tới!!

“Trời ơi! Là Lý đạo diễn! Hôm nay tôi ăn mặc thế nào? Ai, nếu sớm biết ông ấy đến, tôi liền đem quần áo mới ra mặc, quần áo này quá dày.”

“Tôi cũng không biết Nhạc đạo diễn cùng Lý đạo diễn quan hệ tốt như vậy, cũng không biết Lý đạo diễn có thể chọn một trong số chúng ta làm nữ chính cho phim tiếp theo của ông ấy hay không?”

“Nghĩ cái gì vậy. Chúng ta có thể làm nữ chính sao? Có thời gian này vẫn là ngủ nhiều thêm một giấc,tránh nằm mơ đi.”

“Ai không biết điều Lý đạo diễn thích nhất chính là tìm diễn viên mới? Ông ấy nói là người mới có một cỗ khí chất như ngọc thô chưa được mài dũa cậu có hiểu không?”

“Muốn nói ngọc thô cũng phải là……”

Ứng Uyển Dung đi ngang qua bên người hai nữ diễn viên liền nghe họ nói chuyện với nhau như vậy, cảm giác được phía sau lưng có một ánh mắt cực nóng, lúc xoay người nhìn lại thì người ta đã sớm quay đầu đi làm việc của mình.

Nhạc Tu Minh đã cầm loa thúc dục mọi người nhanh chóng làm việc, đương nhiên so với giọng nói đơn giản thô bạo lúc trước, bây giờ có thể gọi là cực kỳ nhỏ nhẹ, ôn hòa, các diễn viên đã quen thuộc với phong cách của ông trước kia đều đồng loạt nổi da gà, chỉ kém nước quỳ xuống cầu mong Nhạc đạo diễn đừng động kinh nữa.

“…… Đại khái chính là như vậy, hôm nay chúng ta khởi công lần diễn đầu tiên cho năm mới, tới đây làm một khởi đầu thật tốt nào, mỗi người vào vị trí của mình, ánh đèn đã chuẩn bị tốt chưa?”

Lông mày Nhạc Tu Minh níu vào nhau, cuốn kịch bản thành ống gõ lên bàn, giọng đè thấp đi không ít, chỉ dùng ánh mắt lãnh lệ trừng mắt người trong đoàn phim ý bảo đừng làm mất ông trước Lý đạo diễn.

Cảnh quay hôm nay quay đến đoạn Minh Châu công chúa hoàn toàn nắm trong tay hậu cung Đại Chu, ỷ vào sự yêu thích của Quốc chủ Chu quốc mà bày ra khí thế kiêu ngạo chèn ép cung phi, triều đình cùng hậu cung bị nàng khuấy động trở nên chướng khí mù mịt.

Bệnh dịch tả lan đến cung đình, Minh Châu công chúa thành công ly gián trái tim của Chu Văn Diệu với tất cả cung phi, ngàn vạn sủng ái tập hợp một thân, dưới tình huống nàng mang thai, thiên hạ gió nổi mây phun, nhân mã khắp nơi ngo ngoe rục rịch.

Hôm nay phải quay cảnh Minh Châu công chúa mang thai ba tháng bị phi tần chỉ trích trước mặt mọi người, Chu Văn Diệu vì nàng xuất đầu, nàng từ một công chúa mất nước ngây ngô trước kia trở thành một nữ nhân đầy bụng tâm cơ của hiện tại, âm thầm cùng thuộc hạ bày mưu tính kế lên các quốc gia khác.

Đã từng, nàng chỉ là một nữ nhân chỉ có thể co đầu rút cổ tại một tấc vuông chốn hậu cung này, bây giờ cũng chính nàng lại là người duy nhất có thể làm điên đảo đất nước của hắn, tâm cơ thủ đoạn như thế mới là Minh Châu công chúa người có khả năng ngạo thị quần hùng, mỹ mạo có thể giúp nàng làm tê mỏi ý chí địch thủ khiến họ xem nhẹ nàng, cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất để nàng thuận lợi sử dụng.

“Hoàng Hậu chính là quá mức thiện tâm, phi tần như vậy trực tiếp áp xuống là được.” Chu Văn Diệu nhẹ vịn cánh tay của Minh Châu, ánh mắt nhìn nàng nhu tình, lưu luyến không nói hết, lúc quay đầu nhìn về phía phi tần chung quanh thì ánh mắt kia lại lạnh lẽo như đã bước vào mùa đông khắc nghiệt.

Một phi tử chịu không nổi áp lực quỳ xuống khóc lóc kể lể nói: “Hoàng Hậu đã mang thai còn bá chiếm Hoàng Thượng, không muốn cho hậu cung mưa móc đều dính, việc này đã huyên nháo đến chỗ Thái Hậu, ngàn sai vạn sai đều là do Hoàng Hậu!”

Người đang nói là Nguyệt phi, là phi tử được sủng ái nhất trước khi Minh Châu công chúa vào cung, dáng người quyến rũ, khuôn mặt mỹ diễm cũng làm cho tính tình của nàng kiêu căng hơn cả Minh Châu, hiện tại phong thuỷ luân chuyển, nàng không chịu đựng nổi sự khinh thường sau khi bị thất sủng, càng nhịn không được ủy khuất mà lên tiếng.

Con ngươi Minh Châu rũ xuống, lông mi khẽ run giống như con bướm đang bay, làm cho nàng tăng thêm một chút phong tình, Chu Văn Diệu nhìn thấy vậy thì lập tức tràn đầy yêu thương, bước đến bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, trực tiếp gọi người đem Nguyệt phi đi, biếm đến lãnh cung.

“Sau này còn có loại ô ngôn uế ngữ này rơi vào tai Hoàng Hậu, liền ngẫm lại kết cục của hôm nay Nguyệt phi cho trẫm.”

Minh Châu ngẩng đầu, dựa vào lòng ngực Chu Văn Diệu, thấp giọng kêu: “Hoàng Thượng……” Thanh âm yêu kiều, một bộ dáng đem hắn thành trời, tư thái xinh đẹp càng chọc người yêu.

Ở nơi Chu Văn Diệu nhìn không thấy, Minh Châu công chúa rũ ánh mắt tràn đầy bình tĩnh, lý trí của mình xuống, con ngươi ẩn ẩn hiện lên một đạo mũi nhọn, khóe môi cười như không cười, tựa đang cười tình sâu của hắn, cũng đang cười tình cảnh hiện tại của mình.

Minh Châu công chúa hoàn toàn không bại lộ mặt thật của mình trước mọi người cho nên khi đóng phim đa số thời gian Ứng Uyển Dung phải dùng ánh mắt để diễn, đây là minh chứng tốt cho việc sau này khi đứng trước triều thần, nàng hoàn toàn có thể bày ra dáng vẻ cường thế khác một cách hợp lý.

Sau khi Nhạc Tu Minh kêu cắt Ứng Uyển Dung cho rằng mình đã qua, cô đang chuẩn bị sang bên cạnh uống nước, nghỉ ngơi một chút thì nghe thấy ông lớn tiếng kêu: “Uyển Dung, lại đây.”

Ứng Uyển Dung không rõ nguyên do đi tới, nghe thấy Nhạc Tu Minh nói: “Chúng ta diễn thử trước một đoạn ở gần cuối phim, vừa đúng lúc đang ở tẩm điện vậy thì diễn thử một phân cảnh ở đây luôn đi. Lời kịch đã thuộc lòng rồi chứ?”

“Đã thuộc.” Ứng Uyển Dung đáp, học thuộc lời kịch chính là kiến thức cơ bản và cũng là khả năng cần có của một diễn viên, không nói có thể đọc làu làu, ít nhất Nhạc đạo diễn nói đến đoạn ngắn nào cô cũng có thể đọc ra được.

“Liền quay cảnh này đi, tin Quốc chủ Chu Quốc chết truyền đến, Minh Châu công chúa thay một thân chiến giáp chuẩn bị đến trước cửa cung ủng hộ sĩ khí toàn quân, lấy phân đoạn này này quay thử một lần ở trong cung đi.”

Ứng Uyển Dung không hiểu ra sao nhưng vẫn bước vào trong tẩm điện ngồi xuống, có chút khó hiểu tại sao Nhạc đạo diễn đột nhiên muốn quay này đoạn làm gì, Lý Hữu Đạo ngồi ở trên ghế đạo diễn bên cạnh quan sát mọi người, khi thấy ánh mắt của cô còn gật đầu với cô, Ứng Uyển Dung thở ra một hơi, chuẩn bị tinh thần quay phim.

Minh Châu công chúa một thân cung trang rộng thùng thình, tóc đen nhánh bối cao, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm kim bộ diêu, mặt mày ba quang lưu chuyển, lộ ra tư thái kiều nhu không che đậy.

Vạn Dạng Dạng nhanh chân chạy tới tẩm cung của Hoàng Hậu, sợi tóc rối loạn nhưng nàng không rảnh để lo cho dáng vẻ, chạy đến nơi trực tiếp đẩy cửa vào phòng ngủ, thất thanh kêu lên: “Minh Châu tỷ tỷ, Hoàng huynh hắn, Hoàng huynh hắn ở trên chiến trường bị quân địch dùng tên bắn trúng, hiện tại tính mạng đang bị đe dọa……”

Sau khi nói xong liền thất thanh khóc rống lên, ghé vào trên người Ứng Uyển Dung khóc ướt vai áo nàng.

“Cắt!”

Nhạc Tu Minh không thể nhịn được nữa nói: “Vạn Dạng Dạng, mặt cô chặn mất ống kính! Cô muốn để người xem nhìn thấy cô nước mắt nước mũi tèm lem hay sao? Có cần tôi nói cho cô, cô cần phải đi như thế nào để không chặn ống kính hay không?!”

Trên mặt Vạn Dạng Dạng còn treo nước mắt, khuôn mặt hoa lê đẫm mưa cộng với nhan sắc vốn có trông vô cùng xinh đẹp, căn bản không phải một khuôn mặt nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau như Nhạc Tu Minh nói, ngược lại, nếu người xem nhìn thấy cô như vậy còn có thể có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp tràn đầy duy mỹ của cô một chút.

Ứng Uyển Dung vỗ nhẹ vào lưng Vạn Dạng Dạng, giục mọi người tiếp tục quay phim nhằm giảm bớt đi một chút không khí xấu hổ hiện tại: “Lại quay một lần nữa đi, cô không sao chứ, Nhạc đạo diễn cũng không cố ý nói như vậy đâu.”

Vạn Dạng Dạng gục đầu xuống tai có chút phiếm đỏ gật đầu, Nhạc Tu Minh đặt mông ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu quay lại một lần nữa, lần này Vạn Dạng Dạng không còn lắp bắp nữa, thuận lợi nói xong câu đó rồi gục đầu vào lồng ngực Ứng Uyển Dung mà khóc.

Minh Châu công chúa ngơ ngẩn một lát, trong mắt nói không rõ là vui sướng hay là bi thương, cuối cùng tất cả hóa thành kiên định, nàng không quên mối hận mất nước, mà hiện tại trong bụng nàng có hài tử của Chu Văn Diệu, là người thừa kế xứng đáng nhất của Đại Chu!

Một thân kỵ trang hiên ngang, màu sắc lửa đỏ thiêu đốt tròng mắt người vây xem, như một ngọn lửa rực cháy bước ra ngoài, áo choàng màu đỏ tươi bay phất phới theo gió, chỉ trong chốc lát đã tới đại điện.

Nàng đứng trên Long tọa cười như không cười nhìn tất cả mệnh quan triều đình đang cúi đầu cung kính hô Hoàng hậu thiên tuế, Long toạ nơi mà trong dĩ vãng người kia thường ngồi, hắn ngồi đó dùng thần sắc khinh thường nhìn xuống tất thảy mọi thứ, đây chính là tư vị của quyền thế, nó có thể làm cho địch nhân bắt tay giảng hòa với nàng, cũng có thể giúp nàng có thêm nhiều người hơn nữa để sai khiến.

Minh Châu công chúa nhận lấy trách nhiệm to lớn lúc Đại Chu lâm nguy, ngồi trên đại điện buông rèm chấp chính, hợp lực với ba cố mệnh đại thần cùng nhau giải quyết chuyện triều chính, cứ như vậy cho đến khi hài tử lớn lên, sau khi tổ chức đại hôn thì lập tức trao trả quyền lực.

Ứng Uyển Dung theo bậc thang đi đến chỗ cao, phía sau là bảo tọa kim loan, giờ khắc này nàng đã đi tới một giai đoạn khác trên quãng đường phục quốc của nàng, mục tiêu của nàng cách nàng càng ngày càng gần. Mắt đẹp bình tĩnh không gợn sóng, khuôn mặt tuyệt trần lạnh như băng sương, đã từng là mỹ nhân nổi danh khắp Chu quốc Minh Châu công chúa, bây giờ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu, nàng là người sinh ra Quốc quân Đại Chu, là Hoàng Thái Hậu nắm giữ quyền lực, ngồi sau Long ỷ buông rèm chấp chính.

……

Cảnh này tập hợp không ít vai phụ, nhưng may mắn là có Lý đạo diễn gia nhập, chấn trụ khí tràng, chỉ cần quay một là xong, thuận lợi như vậy khiến mọi người cực kỳ hưng phấn.

Nhạc Tu Minh nhìn thấy bộ dáng đang suy tư của Lý Hữu Đạo, lại gần nhỏ giọng nói thầm: “Thế nào? Tôi nói Uyển Dung có linh tính phải không, lúc trước cô ấy còn muốn diễn vai Lâm Đại Ngọc, không cần tôi nhiều lời chứ, hoàn toàn làm điên đảo một hình tượng. Tính linh hoạt rất cao.”

Lý Hữu Đạo gật gật đầu, “Cô ấy xác thật là diễn viên tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc