ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bữa cơm trưa qua đi, chỉ còn lại Cao Lãng và Ứng Uyển Dung.

Mấy người Trương Kim Hoa liền một trước một sau đều ra ngoài đi vòng vòng, Cao Lãng đang muốn cùng Ứng Uyển Dung trở về phòng, liền nghe thấy cô nói.
"Anh giúp em đi dạo ở rừng cây nhỏ bên kia đi! Ở nơi đó có gió mát lắm.

Mau lên, nhanh một chút." Ứng Uyển Dung cười nói đôi tròng mắt cong cong lên: "Tiểu Nha cũng đã bị anh mời trở về nhà mất rồi.

Chân chạy giờ đây cũng chỉ còn có thể nhờ đến anh mà thôi."

Cao Lãng cười cười lắc đầu, "Chờ anh lấy cái xe lăn đẩy em đi."
Cao Lãng mang chiếc xe lăn từ trong nhà ra.

Chờ cho Ứng Uyển Dung ngồi lên xong xuôi, Cao Lãng đứng về phía sau, tiếp đó phụ giúp đẩy Ứng Uyển Dung đi ra cửa.

Thời điểm Ứng Uyển Dung còn phải ngồi ngây ngẩn ở trong phòng, thường thường hàng ngày cô đều có người đúng dịp từ cạnh cửa đi ngang qua nhìn ngó.

Chứ đừng nói chi là vào giữa trưa, thời điểm vừa mới ăn xong bữa cơm trưa này, người vây quanh xem thật sự là không ít.
Cho dù là ở nơi rừng cây nhỏ này, cũng có tốp năm tốp ba người ở đó liếc trộm bọn họ.

Đàn ông mà bắt đầu bát quái thì thực sự còn còn đáng sợ hơn so với phụ nữ.

Ít nhất thì cũng làm cho Cao Lãng mặt liền tối đen lại như mực, anh đặc biệt mất hứng khi bị mọi người vây xem như vậy.
Ứng Uyển Dung vỗ vỗ lên mu bàn tay của Cao Lãng.

Cô ngửa đầu nghiêng nghiêng gương mặt trơn bóng mịn màng cười cười nhìn Cao Lãng đang khó chịu: "Vốn dĩ em chỉ nghĩ muốn đi tản bộ một chút, không nghĩ đến ở nơi đây lại có nhiều người như vậy."

"Giữa trưa thế này có phải đã làm anh mất hứng hay không? Anh thật sự rất để ý đến việc em lên trên sân khấu để biểu diễn sao? Kỳ thực em..." Cũng có thể không đi.
Cao Lãng cúi đầu nhìn xuống cần cổ trắng nõn của Ứng Uyển Dung, không chút để ý lắc đầu, "Không phải đâu, chỉ là anh lo lắng cho thân thể của em thôi."
Ứng Uyển Dung ngồi nghiêng thân mình để nói chuyện.

Cô vừa chuyển động cần cổ, miệng cổ áo sơ mi liền bị nới lỏng ra một chút, càng làm lộ ra nơi đẫy đà kia.

Cao Lãng rũ mắt xuống liền một phát nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng anh giống như đang có một ngọn lửa đang bốc lên.
"Việc này là em không đúng, lần sau em sẽ hỏi anh trước khi em nhận lời, về sau em tuyệt đối sẽ không tự chủ trương, em xin thề đấy." Ứng Uyển Dung trừng mắt nhìn Cao Lãng, miệng nói đặc biệt hoạt bát.
Cả người Cao Lãng đều cảm thấy rầu rĩ, lực chú ý đã sớm bị chếch đi nơi khác rồi.

Anh vừa nghĩ đến việc Ứng Uyển Dung biểu diễn lần này, lại vừa nghĩ đến chuyện cô vợ nhỏ của mình mang thai đã sắp bốn tháng rồi, phải còn một khoảng thời gian dài nữa thì Ứng Uyển Dung mới đến ngày sinh.
Ứng Uyển Dung trái lại rất nghiêm túc nói chuyện với Cao Lãng việc cô đã chuẩn bị mấy bài hát cho lúc đó.

Sau khi lên sân khấu hát xong rồi là cô có thể xuống dưới nghỉ ngơi rồi.
Cao Lãng đột nhiên nói: "Chúng ta trở về nhà đi, trời quá nóng rồi."
Ứng Uyển Dung ngẩng đầu nhìn lên tán lá cây che đi ánh mặt trời, nhẹ nhàng gật gật đầu, hình như là hơi nóng thật! Cô nghiêng mắt nhìn thấy nơi thái dương của Cao Lãng, mồ hôi luôn luôn cứ xuất hiện… Ừm, đúng là cực kỳ nóng rồi.

Hai người đi ra ngoài còn chưa tới nửa giờ lại đã vội vàng trở về nhà.

Chung quanh binh lính đều hít vào một ngụm khí thật lớn.

Chuyện này Cao Lãng cũng quá hẹp hòi đi, xem người một chút mà cũng không cho người ta được xem hai mắt.
Cao Lãng dẫn người trở về kỳ thực cũng không có tính toán làm chuyện gì khác.

Cô vợ nhỏ của anh hiện tại như vậy thì anh có thể làm gì đây? Nhiều nhất cũng chỉ là túm lấy người, sau đó chỉ có hôn và hôn mà thôi.

Vẫn là Ứng Uyển Dung có chút áy náy đối với Cao Lãng, chủ động dùng tay di chuyển giúp cho anh một phen.
Trương Kim Hoa lúc trở lại đã nhìn thấy con trai mình đang ngồi ở trong sân để giặt quần áo, liển hỏi
.


Bình luận

Truyện đang đọc