Editor: Mẹ Bầu
Vương Phương làm sao có thể như thế được đây?
Lâm Tuyết bắt đầu nhớ tới, bình thường Vương Phương thường như có như không, nhắc tới Cao Lãng với cô.
Tuy rằng nhìn bề ngoài thì giống như là Vương Phương đang khuyên giải an ủi Lâm Tuyết đừng nên nhớ nhung Cao Lãng nữa.
Thế nhưng mà, đến cuối cùng ngược lại, cô ta lại khiêu khích Lâm Tuyết theo đuổi không bỏ đối với Cao Lãng.
Lần lượt các vấn đề liền hiện lên ở trong óc Lâm Tuyết.
Tuy rằng Lâm Tuyết có điều hoài nghi, nhưng mà vẫn còn khuyết thiếu một chút động lực.
Lâm Tuyết biết, chỉ cần cô vừa xuất hiện nhất định sẽ bị bắt giữ ngay, @MeBau*[email protected]@ ý đồ mưu sát kia nhất định là sẽ phải chịu án tử hình rồi.
Lâm Tuyết cô không muốn chết, nhưng lại ghen tị với vận may của Vương Phương.
Lần này, về chuyện xảy ra của Ứng Uyển Dung, Lâm Tuyết cũng đã đọc được trong báo chí.
Người khác có khả năng còn đang hoài nghi, đây là do một nhóm nhạc nào đó làm, nhưng bỗng chốc Lâm Tuyết liền phán đoán được, đây nhất định là do Vương Phương làm.
Vương Phương thoạt nhìn giống như một người nhã nhặn lịch sự dịu dàng.
Nhưng trên thực tế, khi mà cái mặt nạ dịu dàng kia bị rơi xuống, thì trên gương mặt Vương Phương cũng sẽ không thể nào che dấu được vẻ dữ tợn.
, Cô ta hận không thể đưa Ứng Uyển Dung vào chỗ chết, cũng như làm cho cô ta có được một chút linh cảm.
Mặc dù là Lâm Tuyết đã làm chuyện sai, thế nhưng mà nếu như không có Vương Phương kích động, bản thân lại cô làm sao có thể sẽ phạm vào sai lầm như vậy.
Chỉ cần lần này tự mình đến báo cáo về Vương Phương, như vậy có lẽ có thể được tính là lập công chuộc tội chứ nhỉ?
Việc này không nên chậm trễ, Lâm Tuyết liền dồn tất cả tiền bạc có trên người mình để đi mua vé xe.
Lại sợ sẽ bị xe cảnh sát phát hiện ra chân dung thật sự của mình, liền lập tức bắt ngay tại chỗ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lâm Tuyết đã làm cho chính mình trở nên dơ bẩn một chút, mới thuận lợi đi đến kinh đô.
Trương Quang Diệu chiếm được tin tức này, liền lập tức gọi điện thoại cho Cao Lãng.
Tuy rằng cũng đã có người làm chứng rồi, nhưng vẫn là chưa có chứng cớ.
"Tiểu Lãng à, cho dù có nhân chứng, nhưng người làm chứng này cũng là người bị nghi ngờ.
Nhưng điều mà Lâm Tuyết nói đều là những gì mà tôi đã hoài nghi.
Tôi cảm thấy, muốn ra tòa vẫn cần phải có những chứng cứ thiết thực."
Cao Lãng hơi khép hờ mi mắt lại, nói: "Không có chứng cớ, vậy thì phải chế tạo ra chứng cớ! Nói như vậy có nghĩa là, cũng đã rất lâu rồi Vương Phương không gặp mặt với Lâm Tuyết! Hãy để cho các cô gái này gặp mặt nhau đi."
Trương Quang Diệu hơi suy nghĩ một chút, liền chữa ngựa chết trở thành ngựa sống (*).
Vương Phương này tuổi không lớn, nhưng trái lại trong lòng lại có rất nhiều tính toán.
Lại là người cực kỳ hiểu được việc dùng lời nói kích động để