CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1537:

“Anh học trộm ở đâu?”

Ánh mắt cô ta trở nên sắc bén, đây chính là phương pháp châm cứu nhà họ Hoa muốn truyền thừa, bây giờ lại bị một người ngoài học trộm, trong lòng Hoa Yên Vũ rất tức giận.

Cô ta lấy điện thoại gọi cho ông nội, chuẩn bị tinh thần bị trách mắng vì quấy rầy ông bế quan, báo cáo chuyện Diệp Phi học trộm.

Nhưng Hoa Yên Vũ không vội vàng báo cáo ngay lập tức, chờ Diệp Phi châm xong mới nói.

Đến lúc đó nếu không giúp Hổ Nựu tỉnh lại được, tội chồng tội, để Trầm Ngư tống Diệp Phi vào tù.

Học trộm?

Mười mấy bác sĩ nghe vậy đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diệp Phi càng khinh thường.

Diệp Phi không để ý Hoa Yên Vũ, vươn tay phải, hoặc gẩy hoặc vê những cây châm, mười ngón tay đều hoạt động, lướt qua đuôi châm như đang đàn đàn tỳ bà.

Hơn mười phút sau, ngân châm rỉ ra chút máu, Diệp Phi dùng khăn lông ướt lau sạch rồi nhổ châm ra.

Một lát sau, Diệp Phi châm cứu lần hai.

Không khí hiện trường rất nặng nề, tất cả mọi người trợn †o hai mắt nhìn Hổ Nựu, nhìn xem Diệp Phi có tạo ra kỳ tích không.

Tiêu Trầm Ngư cũng chuyển động Phật châu, miệng lẩm bẩm ngẩng đầu lên trời cầu nguyện.

Diệp Phi dùng tam tài thông u khơi thông Hổ Nựu sau sưng tấy, lại dùng lưỡng nghi thần châm sửa mệnh trái ý trời.

Một châm trấn tám mạch!

Hai châm định tam hồn!

Ba châm ngưng bảy phách!

Bốn châm thấy sinh tử!

Năm châm đoạn âm dương!

Sáu châm nghịch càn khôn!

Bảy châm thiên hạ kinh…

“Mởi”

Chín châm rơi xuống, Diệp Phi đồng thời xoay chuyển đá Sinh Tử, bảy miếng Bạch Mang hoàn toàn đi vào.

Tiến hành cùng lúc, phục hồi sự sống.

Ở đây không ít người ban đầu đều chờ để chế giễu, nhưng ánh mắt họ rất nhanh trở nên cứng đờ.

Ngân châm của Diệp Phi tiếp tục rơi xuống, khuôn mặt đang sưng vù của Hổ Nựu như thuỷ triều, không nhanh không chậm tiêu tan dần.

Môi và hốc mắt thâm xì cũng dần dần biến mất.

Mà có một chất lỏng màu đen từ từ chảy ra từ thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng).

Hai mắt đang nhắm chặt buông lỏng dần.

“Ưm!”

Khi ngón tay Diệp Phi rời khỏi ngân châm, Hổ Nựu bỗng nhiên phát ra một tiếng đau kêu.

Cô ta ho khan mở mắt…

“Tỉnh rồi!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người sợ ngây người.

Tiêu Trầm Ngư cũng không còn rụt rè, kích động vọt tới trước, muốn ôm con gái nhưng lại lo lắng khiến cô ta bị thương, cuối cùng ôm chặt Diệp Phi.

“Thần y Diệp, thật cám ơn cậu, thật cảm ơn cậu. Cậu là đại ân nhân của nhà họ Tiêu, ơn này, tôi sẽ khắc ghi cả đời”

Bà ta rất cảm kích.

Diệp Phi cười cười: “Chuyện nhỏ không tốn sức, bà chủ không cần khách khí, Hổ Nựu không còn đáng lo nữa”

“Nhưng phải chăm sóc nửa năm, đợi lát nữa tôi cho bà đơn thuốc điều trị cho Hổ Nựu”

Giọng Tiêu Trầm Ngư mềm nhẹ: “Cảm ơn thần y Diệp”

“Không thể, chuyện này không thể thế được, chuyện này không khoa học…

Cả người Hoa Yên Vũ cứng đờ.

Hệ thần kinh của Hổ Nựu bị thương gần như người thực vật, muốn chữa trị cũng cần cả một quá trình, chậm thì ba năm tháng, nhiều thì cả đời.

Bình luận

Truyện đang đọc