CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1986:

Cô tuyệt đối sẽ không để Miêu Truy Phong chạy thoát.

“Tôi tin cô không sợ, nhưng người nhà cô cũng không sợ chết sao?”

Miêu Truy Phong ngậm điếu thuốc bật cười: “Nhân tiện, hình như bố mẹ và chị gái cô sống ở số 2336, đường Queen?”

Toàn thân Đinh Mộng Nghiên chấn động, sau đó lạnh lùng nói: “Anh nói cái gì?

“Cậu Miêu biết cô bận rộn nhiều việc, không thể chăm sóc người nhà họ Cố, cho nên bảo chúng tôi thay cô chăm sóc”

Hắc La Sát cười lạnh một tiếng, sau đó lấy một cái điện thoại ném qua: “Bọn họ bây giờ đang dạo chơi ở vùng biển quốc tế nơi mà cá mập thường qua lại: “Không tin thì cô có thể gọi video cho bọn họ”

Đỉnh Mộng Nghiên nhìn thử, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

Trong video, bố mẹ và chị gái bọn họ đang bị cột vào một đầu bên trên du thuyền, gần đó có hai con cá mập không nhanh không chậm đi theo.

Chỉ cần bọn họ chém một đao lên đùi thì người một nhà sẽ bị cá chút xé xác từng Cô tức giận không thôi quát: “Đồ khốn khiếp bọn mày”

Cô hận chết Miêu Truy Phong bọn họ, nhưng nhìn bố mẹ trong video, vẻ mặt cô lại muốn sụp đổ.

“Phanh..” Häc La Sát không nói nhảm, nhân lúc Đinh Mộng Nghiên đau khố thì đạp một phát lăn xa.

Không đợi Đinh Mộng Nghiên vùng vẫy, mấy tay súng Kim thị tiến lên đặt súng lên người cô.

“Bằng bằng bằng..” Ba tiếng súng vang lên, gồng xiềng của Miêu Truy Phong bị Hắc La Sát bản nát.

Tiếp theo, Hắc La Sát dí súng vào Đinh Mộng Nghiên, như thể muốn đuổi tận giết tuyệt “Thoải mái, không khí tự do thật con mẹ nó thoải mái”

Miêu Truy Phong không lập tức rút lui, cũng không vui sướng lắm, chỉ là cầm một cái bật lửa, châm thuốc lá, sau đó từ từ phun ra làn khói.

“Đừng giết cô ta”

Miêu Truy Phong ngăn cản Hắc La Sát xuống tay với Đinh Mộng Nghiên: “Cô ta vẫn còn giá trị rất lớn.”

Đinh Mộng Nghiên liều mạng giấy dụa hét lên: “Khốn khiếp, trả bố mẹ và chị tao đây, trả lại đây”

“Trả cho cô cũng được, dù sao tôi và bọn họ không thù không oán, nhưng cô phải đem đồ tới đối.”

Miêu Truy Phong đi đến trước mặt Đinh Mộng Nghiên, phun ra một làn khói đặc trước mặt cô: “Cô bắt Đường Nhược Tuyết cho tôi thì tôi sẽ trả bố mẹ và chị gái cho cô, nếu không thì cả đời cô đừng mong gặp lại họ”

Anh ta còn đứng thẳng một ngón tay nhe răng cười: “Thời đến lúc đó cô chưa bắt được Đường Nhược Tuyết cho tôi thì t cô cho cổ trùng ăn”

“Cô Đinh, có vấn đề gì không?”

Nhẹ như mây gió, lại k khiến cô càng thêm tức giận: “Tôi sẽ không làm như vậy Miêu Truy Phong cười khặc khặc một tiếng: “Cô chắc chắn sẽ làm được, tôi tin tưởng cô chắc chắn làm được”

cho Đinh Mộng Nghiên rùng mình một cái, cùng “Tôi cũng sẽ mỗi ngày nhắc nhở cô, một lỗ tai, một ngón tay, tôi tin nếu cô thương bọn họ..” Anh ta nhắc nhở một câu: “Nhớ đấy, một tháng, tôi muốn cô đưa Đường Nhược Tuyết đến trước mặt tôi, nếu không thì cô sẽ không còn bố mẹ và chị gái đâu”

Đinh Mộng Nghiên vô cùng đau khổ, sau đó máu dồn lên tim mà hôn mê bất tỉnh.

“Tà không thẳng chính, thẩm phán của chính nghĩa..” Miêu Truy Phong thấy.

cô hôn mê thì cười lạnh một tiếng: “Đồ vô dụng!”

“Bố mày ở đây thì chỉ có đạo cao một thước, ma cao một trượng”

“Rút lui!”

Sau khi nói xong, anh ta phất tay với đám người, mang theo Hắc La Sát bọn họ rút lui lên núi.

“Tích tắc!”

Ngay lúc Hắc La Sát bọn họ rút lui đến đỉnh, một tiếng cảnh báo nho nhỏ đột nhiên truyền tới.

Khoảng cách ngắn ngủi mà vội vã, âm thanh nhỏ bé.

Bình luận

Truyện đang đọc