CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 2082

Hung thủ một phát bóp chết ba người còn có thể hiểu được, nhưng mà dùng cành cây để ám sát kẻ giết người, cô ta cảm thấy hơi khó có thể tưởng tượng được.

Điều này cần phải có sức mạnh nhiều đến mức nào và tốc độ nhanh đến mức nào mới có thể làm được chứ.

Diệp Phi (Phàm) nhàn nhạt nói: “Cô kêu người đi tìm xung quanh người chết, không chừng có thể tìm được cành cây dùng để giết người đó.”

“Đã hiểu!”

Viên Thanh Y vẫy tay gọi vài người đi cùng đến, dặn bọn họ lập tức đi đến hiện trường hoặc đồn cảnh sát kiểm tra.

“Cậu Diệp, nếu như Đoan Mộc Xương thật sự bị cành cây giết chết, còn giống hệt với hung thủ đã giết chết Thẩm Thiên Sơn, cậu nói kẻ thù đang muốn làm gì vậy?”

Đợi sau khi những người cấp dưới rời đi, Viên Thanh Y nhìn Diệp Phi (Phàm) mà nhẹ giọng nói: “Giết hai thành viên lớn của Vũ Minh liên tiếp, đây là đang tuyên chiến với Vũ Minh sao?”

“Nếu như thật sự là cùng một người, vậy thì mục đích của gã ta không phải tuyên chiến Vũ Minh.”

Diệp Phi (Phàm) ngẩng đầu: “Suy cho cùng gã ta có thể trực tiếp đến khiêu chiến với trụ sở chính của Vũ Minh.”

Mí mắt Viên Thanh Y giật lên một cái: “Vậy mục đích là gì?”

Diệp Phi (Phàm) hơi đứng thẳng lưng lên: “Là hướng về phía tôi.”

Cho dù Diệp Phi (Phàm) không có bằng chứng, vụ việc của Thẩm Thiên Sơn cũng chưa được làm rõ ràng, nhưng mà trực giác nói cho anh biết, đối phương đang gài bẫy anh.

Nếu không thì tại sao sau khi mỗi lần bản thân có xung đột với nạn nhân, hung thủ mới giết chết Thẩm Thiên Sơn và Đoan Mộc Xương chứ?

“Hướng về phía anh?”

Viên Thanh Y vô cùng kinh ngạc: “Gã ta hãm hại cậu? Người này là ai?”

“Diệp Phi (Phàm), Diệp Phi (Phàm)!”

Diệp Phi (Phàm) còn chưa kịp đáp lại, ở hành lang lại xuất hiện một nhóm người, chính là Miêu Thái Đấu và Phượng Dao bọn họ.

Đầu của Miêu Thái Đấu được băng bó như một người Ả Rập, còn sải bước lớn mà đi tới, nét tức giận trên khuôn mặt không hề được che đậy.

“Diệp Phi (Phàm), tên khốn khiếp nhà anh, là anh và Viên Thanh Y đã giết chết trưởng lão Đoan Mộc, là hai người đã giết trưởng lão Đoan Mộc.”

Miêu Thái Đấu nhìn Diệp Phi (Phàm), tiến lên một bước, nổi trận lôi đình mà nói: “Hung thủ, các người chính là hung thủ, bắt lấy cho tôi.”

Đám người Phượng Dao bọn họ nghe thấy liền hùng hổ hung dữ mà tiến lên, muốn bắt lấy Diệp Phi (Phàm) và Viên Thanh Y.

Gương mặt thanh tú của Viên Thanh Y lạnh xuống, vươn tay quét một cái, chặn lại nhóm người Phượng Dao bọn họ.

“Láo xược!”

“Trước khi vụ việc được làm rõ ràng, các người không có tư cách nói tôi và tuần sứ Diệp là hung thủ.”

“Các người ai dám xúc phạm đến cấp trên, vậy thì theo luật mà xử lý, tôi sẽ không nể tình.”

Cô ta lại nhìn về phía Miêu Thái Đấu mà lớn tiếng nói: “Ông Miêu nói tôi và cậu Diệp là hung thủ, vậy thì mời ông đưa bằng chứng ra.”

“Nếu không ông là đang phỉ báng, chính là vu khống.”

Cô ta còn một cước đá văng con cháu của nhà họ Miêu, người đó kêu thảm lên một tiếng, ngã bay thẳng ra ngoài, đụng phải đám người Phượng Dao bọn họ.

Mười mấy người lúng ta lúng túng mà lùi ra sau, còn suýt chú nữa xô ngã Miêu Thái Đấu, trông vô cùng thảm hại.

Bình luận

Truyện đang đọc