CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1190:

“Nghe thấy chưa? Nhược Tuyết, con nghe thấy chưa, cậu †a chính mồm thừa nhận muốn giết mẹ đó.”

Lâm Thu Linh tức giận: “Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, để cảnh sát bắt cậu ta vào tù đi”

Uông Kiều Sở hùa theo một câu: “Diệp Phi, anh còn muốn nói gì nữa không?”

“Nếu không phải cậu chủ Uông và Nhược Tuyết đến nhanh, chỉ chậm một giây thôi mày đã mổ ngực rạch bụng tao rồi.”

Lâm Thu Linh quấy rối từ đầu đến cuối: “Nhược Tuyết, con đừng che chở cho kẻ ăn cháo đá bát này nữa, mau báo cảnh sát tới bắt cậu ta, bắt cậu ta đi”

“Diệp Phi, anh đi đi!”

Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi, giọng nói rất đau khổ và buồn bã: “Em hiểu tâm trạng của anh, cũng hiểu được hành động của anh hôm nay, em sẽ không trách anh”

“Nhưng dù thế nào em vẫn là con gái của mẹ em, em không thể để bà ấy bị nguy hiểm đến tính mạng được”

“Chúng ta có duyên không phận, anh đi đi, sau này chúng †a đừng gặp nhau nữa, cứ như vậy, mới là tốt nhất cho cả anh và em”

Diệp Phi căm hận mẹ như vậy, nếu hai người thật sự quay lại với nhau thì e rằng sau này mẹ cô có thể bị mất mạng bất kỳ lúc nào.

Với Đường Nhược Tuyết, mặc dù Lâm Thu Linh đáng trách đáng giận nhưng tội không đáng chết, cô cũng sẽ không trơ mắt nhìn mẹ cô chết đi.

Đường Nhược Tuyết xoay người đi về phía Lâm Thu Linh, nở nụ cười, nước mắt rơi xuống, tim đau như bị dao cắt: Có những người, cho dù có cố găng đến gần thế nào thì cuối cùng cũng sẽ mất đi.

“Mau cút đi.”

Uông Kiều Sở lạnh lùng nói với Diệp Phi: ‘Nhược Tuyết yêu anh sâu nặng mà anh lại tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, còn muốn giết mẹ cô ấy, quả thật là không bằng cầm thú mà.

“Sau này anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Nhược Tuyết nữa, miễn làm cô ấy và dì Lâm đau khổ”

Anh ta quở trách Diệp Phi: “Nếu anh còn khiến Nhược Tuyết bị giày vò như vậy lần nữa, Uông Kiều Sở tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu”

“Cút!”

Diệp Phi không thèm để ý đến Uông Kiều Sở, đẩy anh ta ra còn tiện thể đá văng mấy tên vệ sĩ của anh ta.

Anh còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi anh quay lưng lại, anh thấy cô đang quay lưng về phía anh khóc nức nở.

Diệp Phi không nói nữa, anh im lặng ra khỏi cánh cổng trang trại… Một tiếng sau, Diệp Phi đứng trước một ngã tư đường, nhìn đèn đường không biết phải đi về đâu.

Từ lúc ra khỏi trang trại Đông Lai Thuận, anh cứ đi lung tung không có mục đích trên đường, gió đêm lạnh lẽo thổi vào người anh cho anh cảm nhận được chút cảm giác tồn tại.

Nhưng đi đến ngã tư đường này, anh không biết phải đi tiếp về đâu nữa.

Ngoài không biết muốn đi đâu ra, Diệp Phi còn cảm nhận được sức lực đang dần dần biến mất, sau lưng tê dại.

Diệp Phi vội vàng ăn một miếng Thất Tinh giữ tính mạng, ngăn độc tố lan ra cơ thể.

Anh đã đưa năng lượng từ đá Sinh Tử cho Thẩm Hồng Tụ rồi, bây giờ anh chỉ đành tìm một chỗ rồi tự châm cứu cho mình.

Chỉ là anh còn chưa kịp nhíu mày thì bỗng một chiếc xe Porsche màu đỏ lùi lại vút một tiếng qua bên người anh, dừng lại bên cạnh anh sau đó cửa xe được mở ra.

Ngồi vị trí tài xế là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, chính là Uông Thanh Vũ anh cứu trong nhà ma.

“Két… Uông Thanh Vũ khoa tay múa chân chào hỏi Diệp Phi, nhưng không cẩn thận bẻ lái một cái, tông bay Diệp Phi…

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu Diệp Phi mới dần dần tỉnh lại.

Lúc mở mắt ra, anh phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Căn phòng rất sạch sẽ, trang nhã. Trên bệ cửa sổ còn có vài chậu cây nhỏ, gió bên ngoài rất thoáng đãng và thoải mái.

Diệp Phi hơi ngây người, anh xoa đầu cố gắng suy nghĩ lại chuyện xảy ra đêm qua. Sau cuộc xung đột ở nông trang Đông Lai Thuận, anh nghĩ đến Uông Thanh Vũ.

Hình như anh đã gặp cô ta ở ngã ba đường, sau đó bị cô ta tông trúng… Diệp Phi tự lẩm bẩm một mình: “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Bình luận

Truyện đang đọc