CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1176:

Sở dĩ anh không muốn để Đường Nhược Tuyết đến là bởi vì anh không muốn cô phải quá lo lắng.

“Cậu Phàm, vận may năm nay của cậu tệ quá nha, vừa mới đến Long Đô thì đã bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối này”

Tống Hồng Nhan thân mật khoác lấy cánh tay của Diệp Phi, cười rạng rỡ rồi nói: “Đến nhà ma dạo một vòng mà cũng có thể gặp phải cháy nổ, để hôm nào chị dắt cậu đi chùa thắp nhan”

Cô ấy luôn sẵn lòng hi sinh cho người đàn ông bên cạnh.

“Không phải vận may không tốt mà là tôi bị người khác gài bẫy”

Diệp Phi cũng không che giấu Tống Hồng Nhan: “Tôi nhặt được một thẻ vào cửa trên người của tên mũi chim ưng, tôi tưởng rằng Lâm Thu Linh bị giấu ở đó nên mới chạy đến xem thử rốt cuộc thế nào”

“Ai mà biết được đó là lại cái bãy nhằm vào tôi”

“Tôi vừa mới tìm đến địa điểm trên tấm thẻ vào cửa thì cả nơi đó đã phát nổ”

“May mà mạng tôi lớn, phản ứng kịp thời, nếu không thì bây giờ tôi đã xong đời rồi.”

Diệp Phi kể tóm tắt lại sự việc, mặc dù anh nói tóm lược nhưng Tống Hồng Nhan vẫn có thể cảm nhận được sự kinh hoàng lúc đó.

“Sao cậu lại kích động như vậy, một mình chạy qua đó để điều tra chứ?”

Vẻ mặt Tống Hồng Nhan vô cùng lo lắng: “Cậu như thế rất dễ xảy ra chuyện”

Diệp Phi cười dịu dàng: “Không sao, tôi tự biết chừng mực!”

“Chừng mực, chừng mực, chị tin cậu biết chừng mực với người khác”

Tống Hồng Nhan nhéo nhẹ Diệp Phi một cái: “Nhưng gặp phải chuyện liên quan đến Đường Nhược Tuyết thì chị không tin cậu còn giữ được lý trí”

Diệp Phi la lên một tiếng “ây da” rồi mỉm cười, đáp lại: “Không phải mất đi lý trí mà chủ yếu là không đủ kinh nghiệm, nhất thời không cách nào thích nghỉ với mấy chiêu trò của Hắc Y Hạng”

Mặc dù y thuật và thân thủ của anh đều không tồi, nhưng kinh nghiệm giang hồ thì thật sự rất ít, đối mặt với bọn có vô số cách giết người như Hắc Y Hạng thì anh lại có chút tay chân lóng ngóng.

“Hứ, chị không tin đâu, đừng động đậy, chị xử lý vết thương cho cậu”

Tống Hồng Nhan lịch thiệp mượn hộp thuốc cấp cứu của cảnh sát, chuẩn bị làm sạch vết thương cho Diệp Phi.

“Không cần, không cần, tự tôi có thể làm được”

Diệp Phi cầm kim bạc ra, chuẩn bị tự làm thì đã nhìn thấy ánh mắt hằm hằm của Tống Hồng Nhan, anh ngại ngùng cất kim bạc vào lại: “Tay tôi hơi tê, không tự làm được.”

Diệp Phi nắm lấy tay cô ấy rồi mỉm cười, nói: “Hay là chị giúp tôi xử lý đi”

Tống Hồng Nhan lườm anh một cái, định mặc kệ anh nhưng nhìn thấy vết thương thì lại mềm lòng, cô ấy cầm cồn lên, từ từ lau sạch.

Một lát sau, cô ấy đã giúp Diệp Phi khử trùng xong vết thương, tiếp đó thì đưa cho Diệp Phi một bộ đồ mới, bảo anh đến nhà vệ sinh để thay.

Bộ đồ trên người Diệp Phi đã rách tả tơi, sau lưng còn bị cháy mất mấy lỗ, căn bản không cách nào mặc được nữa.

Diệp Phi hơi cảm động trước sự chu đáo của cô ấy, sau đó thì cầm lấy áo quần đi thay.

“Tổng giám đốc Tống, đây là điện thoại và ví tiền của Diệp Phi”

Diệp Phi vừa mới rời đi thì một cảnh sát đã bưng một cái mâm qua: “Vật về với chủ, phiền cô ký nhận giúp tôi.”

“Được”

Tống Hồng Nhan mỉm cười, ký tên rồi nhận lại điện thoại và ví tiền: “Cảm ơn chú cảnh sát.”

Cô ấy đang định đút điện thoại vào túi mình thì có một cuộc điện thoại gọi vào máy của Diệp Phi.

Diệp Phi đi vệ sinh rồi, có việc gì có thể nói với tôi”

Tống Hồng Nhan lo lắng là do người của Hắc Y Hạng gọi đến để ra điều kiện nên tiện tay cầm điện thoại lên bắt máy.

“Cô là ai vậy?”

Cô ấy vừa dứt lời thì đầu bên kia của điện thoại đã có một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Tống Hồng Nhan?”

Tống Hồng Nhan hơi ngây ra rồi mới cuối đầu, nheo mắt suy nghĩ, mặc dù Diệp Phi không nêu ra đặc điểm nhận biết nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra được là Đường Nhược Tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc