CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 967:

Sau khi Lý Mạt Mạt phát tiết xong, tìm lại được cảm giác ưu việt, thấy Diệp Phi đi về phía trước, hơi hơi sửng sốt: “Diệp Phi, anh làm gì vậy?”

Diệp Phi quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Mọi người muốn được thấy tôi như vậy, tôi đành phải lộ mặt thôi”

“Thấy anh?”

Lý Mạt Mạt sửng sốt, tức giận bật cười: “Người ta muốn gặp hội trưởng Diệp, anh lên đó làm gì? Anh cho rằng anh là hội trưởng Diệp à”

Cô ta đâu chỉ thất vọng mà hoàn toàn chán ghét, chưa thấy ai làm bộ làm tịch như vậy.

Diệp Phi gật gật đầu: “Không sai, tôi chính là hội trưởng Diệp”

Lời này vừa nói ra, bàn Liễu Nguyệt Linh đều phụt cười, nhìn Diệp Phi như nhìn đứa ngốc.

Vương Tông Nguyên: “Anh là nhân viên bán hàng chứ hội trưởng Diệp cái gì”

Trần Phi Lang: “Ngu ngốc, mau trở lại, nếu không lại bị anh tôi đánh chết bây giờ”

Hồng Đại Tường: “Luyên thuyên! Trường hợp này mà cậu cũng có thể xăng bậy sao?”

Liễu Nguyệt Linh cũng tức giận: “Diệp Phi, mau quay lại đi, đừng hại chúng tôi.”

“Diệp Phi, đừng giận dõi”

Lý Mạt Mạt cũng dậm chân: “Nói anh hai câu, anh đã bất chấp tất cả?”

Cô ta cho rằng Diệp Phi bị bản thân cô ta kích thích, cho nên tự thôi miên mình là hội trưởng Diệp.

Cô ta còn đi lên vài bước, muốn kéo Diệp Phi lại: “Mau quay lại”

Nhưng không đợi Lý Mạt Mạt đụng vào Diệp Phi, Giang Hoành Độ, Thẩm Đông Tinh, Chu Trường Sinh, Tống Vạn Tam, Chu Tĩnh Nhi đồng loạt đứng lên chào hỏi: “Hội trưởng Diệp!”

“Hội trưởng Diệp!”

“Hội trưởng Diệp!”

Mấy chục bàn quyền quý lao nhao đứng dậy, đi theo Chu Trường Sinh đang cười như tết để chào hỏi.

Nhiệt tình lại lấy lòng.

Sao có thể”

Trần Phi Lang và Vương Tông nguyên khiếp sợ, theo bản năng nhìn đệ tử của Liên đoàn võ thuật trên sân khấu.

Chỉ thấy Tiết Như Ý, Vương Đông Sơn, Hoàng Tam Trọng, Hoàng Thiên Kiều và Cuồng Hùng, cũng cung kính khom lưng với Diệp Phi: “Xin chào hội trưởng Diệp…” Mấy trăm đệ tử của liên đoàn võ thuật hành lễ theo: “Xin chào hội trưởng Diệp!”

Diệp Phi”

Hội trưởng Diệp”

Liễu Nguyệt Linh và Lý Mạt Mạt che miệng, không cho bản thân thét chói tai…

Tất cả há mồm trợn mắt.

Liễu Nguyệt Linh và Lý Mạc Mạc vẫn đang nhìn Diệp Phi trên đài cao, khiếp sợ như sóng cứ ngày càng dâng cao.

Diệp Phi”

Hội trưởng Diệp”

Dù thế nào hai người cũng không thể hợp hai người họ làm một.

Diệp Phi không có thân phận không có bối cảnh, hơn nữa lúc đến Nam Lăng muốn tìm việc còn phải dựa vào Lý Mạc Mạc.

Mà hội trưởng Diệp anh minh thần võ, lật tay thành mây trở tay thành mưa, là người mà bọn họ vô cùng sùng bái, vô cùng muốn kết giao.

Nhưng mà hôm nay hiện thực lại vô cùng éo le nực cười, Diệp Phi mà hai người bọn họ khinh thường nhất lại là hội trưởng Diệp người người kính nể kia.

Chuyện này thật sự quá bùng nổ, quá khó tin.

Chén rượu trong tay Hồng Đại Tường cũng rớt xuống, dù có cố gắng thế nào cũng không cầm lên được.

Vương Tông Nguyên và Trần Phi Lang càng đứng thẳng người, từ đầu đến chân đều có cảm giác lạnh thấu xương.

“Diệp Phi, hội trưởng Diệp, vậy chẳng phải là nói anh ta chính là người nắm quyền cao nhất của tập đoàn Như Ý sao?”

Vương Tông Nguyên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nghĩ đến bản thân mình đã nhiều lần chèn ép chủ tịch, còn tự cho là đúng đuổi việc chủ tịch, chính bản thân cũng tự biết là mình tiêu đời rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc