CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1981:

“Em nhìn tôi có tác dụng gì đâu?”

“Vê phần Quyền Tương Quốc lại không có gì đẹp đế, một ông lão già yếu tám mươi tuổi, dáng vẻ thua xa quản lý Tư Đồ Tịnh”

Anh thở dài ra một hơi: “Thật đấy, bữa tiệc đấy không có gì vui đâu, hơn nữa em ở lại Cảng Thành ba ngày rất nguy hiểm”

Đường Nhược Tuyết cười cười: “Là lo lắng cho sự an toàn của tôi, hay là không muốn tôi gặp Kim Trí Viên?”

“Gặp cái đầu em đấy”

Diệp Phi bực mình mà mở miệng: “Tôi với cô ấy không có gì hết, nếu em không tin, tôi bây giờ gọi cô ấy qua đây, cho em gặp một lần”

Trong lúc nói chuyện, Diệp Phi lấy điện thoại ra, tìm số Kim Trí Viên định gọi điện.

“Được rồi, đùa anh thế thôi.”

Nhìn thấy Diệp Phi định gọi điện thoại thật, Đường Nhước Tuyết đè tay anh xuống cười nói: “Ăn xong cơm tối, tôi sẽ mang Cao Tĩnh với Độc Cô Thương quay về”

“Nhưng mà anh phải nhớ rõ, Quyền Tương Quốc có đem gả Kim Trí Viên cho anh, anh cũng không được đồng ý”

Cô hừ một tiếng: “Nếu không anh đừng có quay về Long Đô gặp tôi nữa”

Diệp Phi bất đắc dĩ: “Yên tâm, tôi sẽ không đồng ý đâu!”

“Nghe lời như thế hả?”

Đường Nhược Tuyết nheo mắt: ‘Vậy anh dứt khoát cam đoan anh với Tống Hồng Nhan.” Vừa nói được một nửa, cô liền dừng lại chủ đề này, vì cô nhìn thấy được sự thay đổi trên khuôn mặt của Diệp Phi Đường Nhược Tuyết thở dài một hơi, rút lại lời cô định nói.

Cô biết rõ, yêu cầu này mà nói ra, không những làm khó Diệp Phi, còn làm hay người chia tay trong buồn bã.

Trong lòng người đàn ông này, việc loại bỏ Tống Hồng Nhan không thể giống như lúc loại bỏ đi Kim Tri Viện, loại bỏ Tống Hồng Nhan… “Diệp Phi nấu cho tôi bát cháo hạt sen đi”

Đường Nhược Tuyết chuyển đề tài: cháo rồi đi…”

ôi chợp mắt một lát, tỉnh dậy ăn xong Cháo hạt sen?

Diệp Phi cười khổ một tiếng, hạt sen, vị đắng…

Nhưng Diệp Phi cũng không nói thêm gì, gật gật đầu đi nấu cháo cho Đường Nhược Tuyết, vừa bước ra cửa phòng, anh gặp phải Thái Như Yên đứng trước mắt.

Thái Như Yên hạ giọng cất lời: “Cậu chủ, giống như cậu dự đoán, Miêu Kinh Vân bọn họ có động tĩnh, sáng mai có thể đi cứu Miêu Truy Phong”

“Chỉ là địa điểm ứng cứu ở đâu thì không rõ.”

Cô bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, ngày mai Miêu Truy Phong sẽ bị đưa đến nhà tù Tịch Dương, chỗ đó chỉ có vào không có ra”

Diệp Phi không có nói những lời thừa thãi, đưa Thái Như Yên đi vào một phòng khác, mở bản đồ Cảng Thành ra.

Động tác của anh lưu loát chỉnh tề, tra ra được khu vực đi từ cục cảnh sát tớt nhà tù Tịch Dương.

Thái Như Yên lấy bút đỏ trên bàn vẽ ra một đường: “Đây là tuyết đường mà xe áp giải tù nhân sẽ đi”

Diệp Phí không nói gì, chỉ nhìn chảm chảm xem.

Thái Như Yên thấp giọng nói một câu: “Cậu chủ, cậu nói xem bọn họ có ra tay ở chỗ này không?

“Bọn nhọ nhất định sẽ ra tay ở chỗ này”

Diệp Phi lấy bút đỏ khoanh một vòng lên bản đồ, ngay lập tức một vị trí hiện ra trước mắt Thái Như Yên.

Thái Như Yên giật mình: “Ở đây ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc