CHÀNG RỂ BÁC SĨ

*Cái tên hỗn đản Diệp Phi này đúng là một tên sát nhân vô lương tâm mà, lại còn không nễ mặt chúng ta một chút nào nữa chứ.”

 

Đối với Lâm Thu Linh mà nói thì những lỗi lầm đã qua không quan trọng, điều quan trọng là Diệp Phi đã khiến cho con bà như bị nghẹn ở họng, vậy nên bà hận không thể đạp Diệp Phi ra khỏi Đường gia ngay lập tức.

 

“Bà có chút không nói đạo lý rồi.”

 

Đường Tam Quốc chần chờ một tiếng: “Rõ ràng là Triệu Đông Dương cướp công, bóp méo chân tướng ở trước mặt chúng ta, sao lại đổi thành Diệp Phi không đúng rồi.”

 

“Hơn nữa Diệp Phi bị chúng ta măng ác như vậy mà cũng không phản công, vô cùng thấu tình đạt lý.”

 

Ông vẫn còn coi như là còn lý trí: “Chúng ta nợ Diệp Phi một lời xin lỗi.”

 

“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Tôi xin lỗi nó, nó nhận nổi sao?

 

Không sợ bị sét đánh à?”

 

Lâm Thu Linh không chút khách khí mà khiển trách Đường Tam Quốc: “Hơn nữa Đông Dương sở dĩ cướp công như vậy còn không phải là vì quá yêu Nhược Tuyết hay sao.”

 

*Ở cái xã hội này, vì khiến cho một cô gái thích mình mà không tiếc mạo hiểm danh dự của mình bị tổn thương rồi đi cướp công của người khác, đây quả thực là một tuyệt thế nam nhân.”

 

“Nguyện phụ người trong thiên hạ này cũng muốn thắng bằng được lòng mỹ nhân, hiểu không?”

 

Một phen tô đẹp của bà trong nháy mát liền biến Triệu Đông Dương trở thành một binh sĩ cuồng sỉ, hành vi của anh ta không chỉ là sa chân lỡ bước, mà còn còn là một tắm gương sỉ cuồng vì yêu.”

 

Đường Tam Quốc lắc đầu: “Không có sức thuyết phục.”

 

“Nghe không hiểu thì ngậm miệng lại, đừng dạy hư con gái.”

 

Lâm Thu Linh trực tiếp kêu Đường Tam Quốc ngậm miệng lại, sau đó nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Nhược Tuyết, theo mẹ tháy thì con ly hôn đi, Diệp Phi không thích hợp với con, ngược lại Triệu Đông Dương rất đáng để con phải suy nghĩ.”

 

“Gả cho Đông Dương con không chỉ bớt đi được một Diệp Phi phiền phức, mà còn có được sự giúp đỡ to lớn của tập đoàn Triệu thị nữa, như vậy liền có cơ hội làm cho công ty Thiên Đường ngày càng lớn mạnh hơn.”

 

“Công ty Thiên Đường biểu hiện tốt, quyền kinh tế lớn, biệt thự Vân Đỉnh nói không chừng có thể mở lại, dầu gì thì nó cũng có thể cho chúng ta đi Long Đô.”

 

Không ai phát hiện ra trên gương mặt già nua của Đường Tam Quốc hiện lên một tia lạnh lùng, lạnh băng tựa như: một loại kim loại, rất nhanh lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

 

“Mẹ, đừng nói nữa.”

 

Đường Nhược Tuyết tâm phiền ý loạn: “Con sẽ không ly hôn.”

 

“Tại sao lại không ly hôn? Dỗi? Không cam lòng? Không có ý nghĩa gì cả.”

 

Lâm Thu Linh vô cùng bất mãn: “Chúng ta không cần thiết phải tranh quyền chủ động nói câu ly hôn, nói không chừng Diệp Phi đây cũng là dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt mà thôi.”

 

“Vui vẻ mà chia tay rồi thì con sẽ có được tự do.”

 

“Đừng quên, nửa năm trước con muốn ly hôn, thế nhưng Diệp Phi lại như một tên lang băm giả bệnh lợi dụng sự mềm lòng của con mà ăn bám thêm nửa năm.”

 

*Bây giờ nó đã chủ động nói ta rồi, vậy thì con chủ động thành toàn cho nó, lại còn tiết kiệm được một khoản tiền cho nó nữa.”

 

Lâm Thu Linh phân tích thiệt hơn cho Đường Nhược Tuyết, hy vọng hai người sớm đường ai nấy đi, sau đó để Triệu Đông Dương làm con rễ bà.

 

“Mẹ, đừng nói nữa.”

 

Đường Nhược Tuyết không chút nể mặt bà: “Chuyện của con không cần hai người quan tâm, con sẽ xử lý, mẹ còn khuyên con nữa con sẽ dọn ra ngoài ở.”

 

Lông mày Lâm Thu Linh dựng lên, còn đang muốn răn dạy Đường Nhược Tuyết không biết tốt xáu, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng mắt bình tĩnh này của cô cuối cùng bà lại thở dài một hơi: “Được, mẹ không khuyên con nữa, qua vài hôm em gái con trở về nó sẽ khuyên bảo con sau vậy.”

 

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, biểu hiện này của con gái rõ ràng là xen lẫn cái thứ tình cảm không nên có với Diệp Phi mà… Sau khi đi từ bệnh viện ra, Diệp Phi dựa vào taxi nhắm mắt lại hòa hoãn tâm tình của mình.

 

Rồi lại mở mắt ra, đã triệt để thông suốt.

 

Mặc dù ban nãy trong nháy mắt xoẹt qua sự kích động và đau lòng, thậm chí là vô cùng muốn ôm Đường Nhược Tuyết vào lòng, thế nhưng anh đã cố gắng kiềm chế lại ý niệm đó.

Bình luận

Truyện đang đọc