CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Giọng Đường Nhược Tuyết vẫn lạnh như băng: “Anh cấu kết với người ngoài, ức hiếp người nhà họ Đường, anh bảo tôi làm sao nói chuyện đàng hoàng tử tế với anh?”

 

Thật ra thì rất nhiều chuyện cô cũng muốn thông cảm, cũng biết không liên quan gì nhiều đến Diệp Phi, nhưng nghĩ tới Tống Hồng Nhan, cô lại muốn kích động Diệp Phi một phen.

 

“Không có gì để nói, anh chỉ muốn tắm rồi đi ngủ.”

 

Diệp Phi day day hai thái dương nhức mỏi: “Ngày mai anh còn có việc.”

 

Trong tiệc rượu, Hàn Nguyệt nắm tay anh, bảo Diệp Phi ngày mai cùng cô đi Cổ Ngoạn Thành, cô muốn đích thân nói với Diệp Phi rằng, khoảnh đất kia là thuộc về anh.

 

Diệp Phi không chịu nổi cô gái trẻ cứ liên tục làm nũng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, ngày mai cùng đi dạo một chút với cô.

 

Anh đương nhiên nhìn thấu, Hàn Nguyệt muốn ở riêng với mình.

 

“Anh ngại tôi phiền phức? Xem ra quả nhiên là có trăng quên đèn rồi”

 

Khóe miệng Đường Nhược Tuyết nhếch lên hài hước: “Được, tôi sẽ không kích động anh nữa, bây giờ anh hãy giải thích cho tôi biết những chuyện đã xảy ra đi”

 

Diệp Phi hơi ngẩn ra: “Giải thích? Giải thích cái gì?”

 

“Nói một chút.

 

Đường Nhược Tuyết nhàn nhạt mở miệng: “Anh làm gì mà bọn Tiền Thắng Hỏa phải bợ đỡ nịnh hót anh, lại làm gì khiến cho Đỗ Thanh Hổ coi trọng anh, còn bao cả nhà hàng mời anh làm khách quý.”

 

Nghĩ đến cảnh tượng Diệp Phi được người khác tiền hô hậu ủng, còn được đám người Hoàng Chấn Đông vây quanh lấy lòng, Đường Nhược Tuyết liền cảm thấy hoảng hốt, cảm giác rất không chân thật.

 

Bất quá cô nhanh chóng trở nên hài hước.

 

“Cái này có gì để giải thích”

 

Diệp Phi nhìn người đàn bà trước mặt trả lời: “Hơn nữa, anh có nói cho em biết, em cũng sẽ không tin”

 

Khuôn mặt đang nhếch cười của Đường Nhược Tuyết danh lại: “Anh phải nói!”

 

Rõ ràng là tối nay mặc kệ như thế nào, Diệp Phi đều phải giải thích, mặc dù trong lòng cô đã sớm có câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn Diệp Phi chính miệng nói ra với cô.

 

Thấy người đàn bà cố chấp như vậy, Diệp Phi tháo một chiếc nút cáo cho đỡ bí bách, xích lại gần một chút, gần như kề sát mặt vào người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp kia: “Được, em muốn anh giải thích, vậy anh sẽ giải thích cho em biết”

 

“Anh xem phong thủy, tướng số hơn người, võ công đệ nhất, nghề y lại là tuyệt thế”

 

“Anh có thể cứu Thiến Thiến từ cõi chết sống lại”

 

“Một mình anh có thể phá hủy Hiệp hội doanh nhân Tứ Hải…”

 

“Anh lấy ra con rết trong bụng của Hàn Nam Hoa”

 

“Anh đả thông cung mạch thai phụ cho bà Tiền”

 

“Anh cứu sống Dương Chấn Đông bị thương do súng bắn”

 

“Anh lấy lại tuổi thanh xuân cho Bạch Như Ca”

 

“Anh cãi mệnh trời, bà cụ Đỗ sắp chết được anh cứu sống thêm năm năm”

 

“Anh nhận tam đại y vương làm học trò cùng một lúc, còn đấu một ván ép Nam Cung Xuân…” “Giới quyền quý ở Trung Hải, mười người thì có tám chín người nợ ân tình của anh, kính trọng y thuật võ công của anh, thật lòng muốn cùng anh trở thành bằng hữu…” Ánh mắt Diệp Phi sáng như điện chớp, người hơi nghiêng về trước, nhìn thẳng Đường Nhược Tuyết đang làm mặt lạnh: “Cho nên Dương Chấn Đông tặng Audi sáu tám cho anh, cho nên Hàn Nam Hoa tặng anh Tình yêu khuynh thành, cho nên Mã Gia Thành tặng anh hoa đào đệ nhất…”

 

“Còn có Thiên Hổ Lệnh của Đỗ Thanh Hổ vừa tặng lúc nãy…’ “Bây giờ, tuy anh không phải người đứng đầu Trung Hải, nhưng có thể đi ngang về tắt cả Trung Hải này, bất kể là tiền bạc hay là mạng lưới quan hệ, đều là chuyện dễ như trở bàn tay”

 

“Ngay cả Vân Đính sơn trang, cũng ở trong bàn tay anh”

 

“Những giải thích này, em đã hài lòng chưa?”

 

Diệp Phi kể ra hết chuyện này đến chuyện khác, gương mặt đẹp của Đường Nhược Tuyết cứ theo đó mà lạnh xuống từng độ từng độ một, cuối cùng biến thành núi băng ngàn năm.

 

“Đủ rồi!”

 

Cô võ ghế sa lon một cái, đứng bật dậy quát lên: “Diệp Phi, tôi hy vọng anh giải thích thỏa đáng, chứ không phải bảo anh ăn nói lung tung”

 

“Cái gì mà nhận tam đại y vương làm học trò, cái gì người đứng đầu Trung hải, anh có thể đừng quá khoác lác như vậy được không?”

 

Đường Nhược Tuyết thật sự không nhịn được, có làm sao cũng không ngờ nổi, Diệp Phi tự cao tự đại như vậy: “Đừng quên anh chẳng qua chỉ học đại giảng đường Trung Y, nghề thuốc chỉ làng nhàng qua ngày, cho dù anh có thiên phú hơn người, nhưng anh lấy cái gì để so sánh với mấy người Tôn Thánh Thủ?”

Bình luận

Truyện đang đọc