CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 137:





Sau khi xác nhận Dương Thiên Thiên là bạn học Công Tôn Thiến liền vội vàng kéo Diệp Phi dậy cùng chia sẽ niềm vui: “Anh Phi, đây chính là bạn học thời tiểu học của em, Dương Thiên Thiên, khi đó bọn em ngồi cùng một bàn nữa đấy.”





“Ây zô, Diệp Phi?”





Dương Thiên Thiên cũng đã nhận ra Diệp Phi, đầu tiên là kinh ngạc, còn dư lại sự sợ hãi của trận Tứ Hải, sau đó lại nhớ tới đây là địa bàn của mình liền sừng sộ lên hừ nói: “Diệp Phi, có tiến bộ đấy? Một kẻ nghèo hèn như anh từ khi nào lại biến thành anh Phi rồi?”





Công Tôn Thiến kinh ngạc: “Hai người quen nhau sao?”





Diệp Phi cười nhạt: “Đương nhiên là biết rồi, cũng là bạn cũ.





“Ai là bạn cũ với anh chứ?”





Vẻ mặt của Dương Thiên Thiên tràn đầy khinh bỉ: “Làm bạn với tôi, anh đủ tư cách sao?”





“Làm sao? Sau khi bị Viên Tĩnh nhà tôi bỏ liền đói bụng ăn quàng Công Tôn Thiến sao?”





Sau đó, cô ta liền khinh thường nhìn hai người: “Có điều cũng phải thôi, một kẻ nghèo hèn nợ chồng chất, cùng với một nữ cô nhi gần như là tàn tật, trời sinh một đôi mà.”





“Chỉ là cô vợ bệnh nặng phải xung hỉ của anh thì phải làm sao đây?”





Dương Thiên Thiên không kiêng nể gì mà châm chọc Diệp Phi: “Không cho anh mượn mười vạn khám bệnh anh liền bỏ rơi cô ta rồi sao?”





“Dương Thiên Thiên đây chính là tố chất của cô sao?”





Nghe được những lời như vậy sự nhiệt tình của Công Tôn Thiến liền biến thành lạnh lẽo.





“Tố chất của tôi quả thật là không bằng cô.”





Dương Thiên Thiên ôm tay mỉm cười: “Thế nhưng cơ thể tôi lại rất tốt, bắp thịt sẽ không bị héo tàn, tôi vẫn còn bố mẹ để nương tựa, lương một năm của tôi lên tới trăm vạn, cô có cái gì?”





Nghe thấy Diệp Phi và Công Tôn Thiến đều là những kẻ nghèo hèn, ánh mắt của máy cô nhân viên hướng dẫn mua hàng hiện lên sự khinh thường, cảm thấy chuyện này quả thực là tốn thời gian mà.





“Thái độ này của cô, tôi cần phải tố cáo với công ty các cô.”





Công Tôn Thiến quát lên một tiếng: “Tố cáo cô vô lễ làm nhục khác hàng.”





Bản thân bị mạo phạm thì không sao thế nhưng cô không thể để Diệp Phi bị xỉ nhục được.





“Khách hàng?”





Dương Thiên Thiên bĩu môi cười duyên nói: “Cô là khách hàng của chúng tôi? Đây có lẽ là câu chuyện nực cười nhất năm nay, hai người có tiền để mua những bộ quần áo này sao?”





“Tùy ý chọn một bộ cũng phải hơn một vạn rôi, hai người có thể lầy ra được số tiền này sao?”





“Một kẻ đi ở rể dùng tiền tiêu vặt để đi khám bệnh, một kẻ tàn tật bán hết tất cả những gì mình có để đi chữa bệnh, như vậy mà hai người còn có mặt mũi mà nói mình là khách hàng của chúng tôi sao.”





“Cô đừng tưởng chúng tôi không biết, hai người tới là để dùng ké điều hòa chứ gì, thuận tiện chụp vài bộ đồ rồi đăng lên vòng bạn bè, lại còn bày đặt khách hàng, làm bộ làm tịch cái gì chứ.”





Mấy cô nhân viên giới thiệu thấy vậy thì che miệng kêu lên, không ngờ tới Diệp Phi lại là cậu con rẻ ăn bám, ánh mắt họ càng hiện rõ sự khinh bỉ và coi thường.





Diệp Phi cũng lười nói nhảm với Dương Thiên Thiên, kéo Công Tôn Thiến nhàn nhạt mở miệng: “Thiến, lấy trước một bộ, chúng ta đi thôi.”





Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn bộ tây trang mà Công Tôn Thiến chọn: “Bộ này có chút xa xỉ, trước khi mua mời xem giá cả, để tránh xấu hồ.”





Công Tôn Thiến lúc này mới nhìn qua nhãn hiệu, 8 vạn 8, nhất thời kinh ngạc không thôi.





Diệp Phi căn bản không để ý tới Dương Thiên Thiên, trực tiếp hỏi Công Tôn Thiến: “Thích bộ này sao?”





Công Tôn Thiền lập tức lắc đầu, quá đắt rồi.





Dương Thiên Thiên cười nhạt: “Hai người một kẻ đỏ mặt một kẻ trắng mặt diễn cũng tốt thật đấy, không có tiền chính là không có tiền, lại còn hỏi thích hay không thích làm gì cơ chứ?”





“Mau đi đi, đừng làm chậm trễ việc kinh doanh của chúng tôi.”





Mấy cô nhân viên thấy vậy cũng chế nhiễu thêm vài câu để Diệp Phi với Công Tôn Thiến mau chóng rời đi, nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh của các cô ta.





Khách hàng qua lại mà thấy thì cũng sẽ qua đây xem náo nhiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc