CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 2044:

Diệp Vô Tửu với Thẩm Bích Cầm cũng uống không ít, hai gò má đỏ ửng, nhưng mà trước giờ chưa từng vui vẻ như vậy, tựa như lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm của đoàn viên.

Tống Hồng Nhan trái lại không uống gì, nhưng phục vụ mọi người đến nơi đến chốn, hoàn toàn xem bản thân là con cháu nhà Kim Chỉ Lâm.

Cô vẫn còn tranh thủ làm thêm mấy quả trứng gà để cho mọi người nhảm rượu, làm bầu không khí ngày càng sôi nổi.

“Ực”

Diệp Phi lại hít một hơi uống ba ly rượu, sau đó đi ra đến cửa tiệm như vậy thì có mới có thể hợp với nhắm rượu.”

Anh đột nhiên muốn uống nhiều rượu.

Tống Hồng Nhan cười gật đầu: ‘Được thôi, được thôi, cậu thích ăn gì, tôi làm cái đấy cho cậu”

Kế tiếp bữa cơm này, mười mấy người ngồi vào hai bàn, ăn vô cùng vui vẻ, khách hay chủ đều rất vui vẻ.

Không thể không nói, khả năng nấu nướng của Tống Hồng Nhan vô cùng tuyệt vời. Khả năng học tập của người phụ nữ này rất mạnh, không chỉ học được món sở trường của Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm, còn học được một nửa tài nghệ của Tô Tích Nhi Mỗi một món đều làm cho người ta khen không dứt miệng, cá rần cho Diệp Phi lại cực kỳ thơm, làm k1ch thích vị giác của tất cả mọi người.

Một bàn hơn mười mấy món ăn gần như đã được quét sạch, ba cân rượu gạo nếp vốn dĩ không đủ dính răng, cuối cùng còn uống sạch hai bình rượu vang lớn của Trịnh Tuấn Khanh mang tới.

Không kể là Đường Phong Hoa, Tôn Bất Phàm hay là Trịnh Tuấn Khanh, người nào người nấy đều vui như tết.

Bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Diệp Phi vẫn luôn liên tục uống rượu, chỉ là anh muốn uống rượu, nhưng càng uống thì càng tỉnh táo, càng uống ánh mắt càng trở nên trong trẻo.

Muốn quên đi điều gì, nhưng vẫn luôn nhớ điều đó càng rõ rệt hơn.

Diệp Vô Tửu với Thẩm Bích Cầm cũng uống không ít, hai gò má đỏ ửng, nhưng mà trước giờ chưa từng vui vẻ như vậy, tựa như lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm của đoàn viên.

Tống Hồng Nhan trái lại không uống gì, nhưng phục vụ mọi người đến nơi đến chốn, hoàn toàn xem bản thân là con cháu nhà Kim Chỉ Lâm.

Cô vẫn còn tranh thủ làm thêm mấy quả trứng gà để cho mọi người nhảm rượu, làm bầu không khí ngày càng sôi nổi.

“Ực” Diệp Phi lại hít một hơi uống ba ly rượu, sau đó đi ra đến cửa tiệm.

“Ừa, Cảm ơn…” Diệp Phi trả lời, trâm lặng rất lâu rồi mới nói: “Tối nay cô ăn cơm chưa?”

Đường Nhược Tuyết không giấu diếm nói: “Chưa, tôi không đói”

“Cả ngày trời cô bận bịu như vậy, không ăn cơm sao được?”

Giọng nói của Diệp Phi có chút lo lắng: “Làm như vậy sẽ bị đau bao tử, Cô chữi tôi cũng được, nhưng đừng có hành hạ bản thân”

Đường Nhược Tuyết không trả l Diệp Phí lại hối thúc một câu: “Đi ăn chút gì đi có được không?”

“Được”

Đường Nhược Tuyết trả lời lại một chữ không mặn không nhạt Im hơi một chút, cô lại nói: “Còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì tôi đi ăn đây”

Diệp Phí nở nụ cười gượng gạo: “Không có gì, .. Tạm biệt”

‘Sau khi Đường Nhược Tuyết nói xong câu này, cô cũng không cho Diệp Phi có cơ hội nói thêm, cô liền cúp máy.

Cô cố gắng thu hẹp lại gốc cạnh sẽ khiến cho Diệp Phi vết thương khắp mình như vảy cá, nhưng lại giữ vẻ ngang ngược đến phút chót.

Bình luận

Truyện đang đọc