CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 240:

 

Đường Nhược Tuyết xông tới trước mặt Diệp Phi, nắm chặt lấy cổ áo anh hét lên: “Khi vợ anh bị người ta khi dễ anh lại hèn nhát ở trong nhà không đi cứu người.”

 

“Khi vợ anh nằm viện dưỡng thương anh lại vội vàng chạy đi tìm người phụ nữ khác, ha ha ha.”

 

“Khi vợ anh muốn cho anh một chút tôn nghiêm, anh lại không quan tâm mà vạch tắm khăn lên, lại còn giận quá hóa giận…”

 

“Diệp Phi, anh khiến tôi quá thất vọng rồi…” Trong lúc hét lên Đường Nhược Tuyết cho anh một cái bạt tai, âm thanh thanh thúy vang lên.

 

Cô cắn môi, tay vẫn còn đang rung rung.

 

Cô cũng không biết sao lại vung tay ra, thế nhưng cô thật sự là chịu không nổi sự ích kỷ và nhu nhược của Diệp Phi nữa… Diệp Phi không phát hỏa cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ là ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đường Nhược Tuyết, nhìn con mắt sáng ngời của cô chuyển sang trong suốt.

 

Đầu óc anh trở nên trắng xóa, lảo đảo bước ra ngoài phòng bệnh, thế nhưng anh lại không thể nào quên đi được cái hình ảnh rơi lệ đó của Đường Nhược Tuyết.

 

Tại sao cô lại khóc?

 

Sao lại khóc?

 

Rõ ràng là không để tâm đến anh thế nhưng có cần thiết phải vì Tống Hồng Nhan mà tức như vậy không…

 

“Cốc cốc cốc…” Tựa như cùng lúc đó, cửa cũng bị ai đó gõ lên, vài người mặc đồng phục phẳng phiu tiền vào, khuôn mặt trang nghiêm.

 

Mọi người theo bản năng mà nhìn về phía bọn họ.

 

Người đàn ông dẫn đầu rất tao nhã mà lên tiếng: “Chúng tôi là cảnh sát viên phân cục Tam Hoàn, tôi là Chu Hoa Kiệt, đây là giấy chứng nhận của tôi.”

 

Lực chú ý của Lâm Thu Linh dời đi, nhận giấy chứng nhận sau đó liếc mắt nhìn qua: “Các anh tới có chuyện gì?”

 

Giọng nói của bà rất không có nhẫn lại: “Về chuyện khẩu cung vụ án Mạnh Giang Nam, ngày hôm qua không phải là đã hỏi hai lần rồi sao?”

 

Đường Tam Quốc cũng phụ họa: “Phải đấy những gì nên nói cũng nói rồi còn gì để nói nữa cơ chứ?”

 

Giọng của Chu Hoa Kiệt vang lên: “Mạnh Giang Nam và Tư Đồ Tĩnh đã lên án, tố cáo Triệu tiên sinh đã đả thương người ở trước mặt mọi người, lại còn đâm liên hoàn chín nhát đao, tổn thương nghiêm trọng tới thân thể bọn họ.”

 

“Mời Triệu tiên sinh theo chúng tôi đi một chuyến.”

 

Sắc mặt của Triệu Đông Dương đại biến.

 

“Vậy nên xin đừng cản trở chúng tôi chấp hành nhiệm vụ.”

 

Anh ta không hề bị khí thế của Triệu Hiểu Nguyệt ngăn chặn: “Các người có bất cứ ý kiến gì thì có thể phản hồi với tổ chống án.”

 

Âm thanh của Triệu Hiểu Nguyệt có chút run: “Mạnh Giang Nam bọn họ làm điều xằng bậy lại còn không biết xấu hỏ mà đi tố cáo?”

 

Chu Hoa Kiệt vẫn vô cùng tao nhã: “Đây cũng là quyền lợi của bọn họ.”

 

Ánh mắt của Triệu Đông Dương hiện lên tia nghiền ngẫm nhìn về phía Chu Hoa Kiệt: “Chuyện đâm người các anh đã điều tra rõ ràng chưa?”

 

Anh ta cảm thấy cảnh sát là đang nhằm vào mình, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ, khiến cho cảnh sát không tìm được đầu mối lại còn tùy tiện đem anh ta trở thành hung thủ?

 

Lẽ nào là Diệp Phi?

 

Suy nghĩ này vừa xoẹt qua thế nhưng rất nhanh liền bị anh dập tắt, Diệp Phi thì làm gì có cái năng lực chi phối cảnh sát chứ?

 

Lúc này đây ánh mắt của Chu Hoa Kiệt sáng ngời nhìn về phía anh ta: “Chính là chưa điều tra được rõ ràng nên mới muốn Triệu tiên sinh phối hợp điều tra.”

 

“Lời trần thuật của Đường tiểu thư, khẩu cung của Trần Tiểu Nguyệt đều rõ ràng xác nhận là anh xông vào Caesar Palace đâm Mạnh Giang Nam và Tư Đồ Tĩnh cứu người.”

 

Anh ta nhìn về phía Triệu Đông Dương: “Hy vọng anh có thể giúp chúng tôi làm sáng tỏ vụ án này.”

 

“Đông Dương đi thôi, chúng ta sẽ làm chứng cho cháu, cháu đâm người cũng chỉ vì muốn cứu người.”

 

“Phải đấy, khi đó cũng chỉ coi như là phòng vệ quá mức mà thôi, cũng là tình thế cấp bách, có thể thông cảm được.”

 

“Đừng nói là chín đao, đổi lại là chú phỏng chừng khi đó đã đâm vào tim cậu ta mười chín đao rồi.”

 

“Tới lúc đó Trần Tiểu Nguyệt cũng sẽ đứng ra làm chứng cho cháu, hoàn cảnh cháu đâm người khi đó cũng chỉ là bắt đắc dĩ.”

Bình luận

Truyện đang đọc