CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 257:

 

“Chu ba ba” bước về phía trước, Diệp Phi là anh em của Dương Kiếm Hùng, bố con nhà Trần Quang Vinh còn đấu không lại, anh ta làm gì có cửa mà khiêu chiến.

 

Lúc này còn làm gì được ngoại trừ thuận theo.

 

Lúc đám Nam Cung Cầm đang khiếp sợ, “Chu ba ba”

 

đứng trước mặt Diệp Phi cười ngượng: “Diệp thiếu, thật xin lỗi!”

 

“Bốp!” Diệp Phi tát vào má trái anh ta.

 

Chu Sở che mặt lùi lại một bước, đau đớn, sưng đỏ.

 

Diệp Phi ngoắc ngoắc ngón tay: “Má phải…”

 

Chu Sở đưa má phải qua.

 

“Bốp!” Diệp Phi không chút khách khí tát một bạt tai, đánh cho “Chu baba” ngã văng xa bố mét.

 

Mặt mày sưng tấy.

 

“Sao lại như thế này?”

 

Bạch Gia Hân và Nam Cung Cầm đều choáng.

 

Như thể trên trời rơi xuống, cuối cùng một chuyện không thể xảy ra hôm nay đã xảy ra! Đây thực sự là làm bá chủ cả hắc đạo và bạch đạo sao?

 

Đây là kẻ mà người qua lưu tiền, nhạn qua nhỏ lông “Chu baba” sao?

 

Bạch Gia Hân cùng Nam Cung Cầm sao cũng không nghĩ tới, tên lưu manh như Chu Sở bây giờ ngoan ngoãn như: cháu trai.

 

Đánh xong má trái còn đem má phải đến.

 

Rốt cuộc lai lịch của Diệp Phi là thế nào?

 

Làm sao khiến Chu Sở phục tùng mình như vậy.

 

Đường Nhược Tuyết cũng nhìn Diệp Phi với vẻ mặt phức tạp, không ngờ anh lại có thể tùy ý giãm đạp Chu Sở như thế, nhưng khi nghĩ đến Tống Hồng Nhan cô lại lộ ra một tia trêu tức.

 

“Bếp… bốp… bốp… bốp…” Diệp Phi tát thêm bồn cái nữa, làm cho miệng của Chu Sở chảy máu.

 

“Anh không muốn giáo dục tôi à?”

 

“Anh không phải muốn tôi tôn trọng luật pháp à?”

 

“Bây giờ anh dạy tôi đi, tôi hứa không đánh trả đâu.”

 

“Đến đây…”

 

Chu Sở cúi đầu thấp, hoảng sợ như heo chờ bị làm thịt.

 

Dạy dỗ Diệp Phi?

 

Anh ta có thể sao?

 

“Không dám?”

 

Diệp Phi vỗ nhẹ mặt của Chu Sở: “Anh đúng là khiến tôi thất vọng, điều này chứng tỏ từ đầu đến cuối là người yếu sợ kẻ mạnh.”

 

“Lần trước tôi đã cho anh hai bạt tai, nhưng anh không kỷ luật cho tốt, hôm nay lại chạy đến giúp Bạch Gia Hân, anh thật sự muốn chết sao?”

 

Diệp Phi nói những lời tàn nhẫn: “Xem ra anh nên cởi quần áo này đi rồi ngồi tù ngẫm lại.”

 

“Diệp thiếu, xin lỗi.”

 

Chu Sở vồ vập van xin: “Tôi xin cam đoan rằng tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa. Xin hãy cho tôi một cơ hội.”

 

Anh ta dập đầu trước Diệp Phi, tôn nghiêm gì đó cũng không cần nữa.

 

Nếu không cầu xin Diệp Phi tha thứ, anh ta lo lắng anh ta cũng như Trần Quang Vinh sẽ chết oan, Bạch Gia Hân và Nam Cung Cầm vô cùng lo lắng, tên Diệp Phi kia rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

 

Sao có thể khiến Chu Sở sợ đến mức này?

 

Sau đó, Bạch Gia Hân lấy điện thoại di động ra và gửi nhanh một tin nhắn.

 

Chu Sở không thể trấn áp Diệp Phi, vì thế bà ta tìm một người cao tay hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc