CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1099:

Diệp Phi cười khẩy: “Tôi là người bản địa, cũng không phải người của trưởng phòng Triệu, ông không được đuổi tôi.”

“Cậu cố ý gây chuyện đúng không?”

Giọng nói trưởng phòng Triệu trầm xuống: “Tiểu Vân, lấy điện thoại ra gọi bảo vệ, không, gọi cảnh sát”

Người phụ nữ cầm điện thoại lên gọi.

“Đừng, đừng, đừng, trưởng phòng Triệu, đây là hiểu lâm thôi”

Hàn Kiếm Phong vẫn không muốn làm căng mọi chuyện, dù sao thì phải qua rất nhiều bước thủ tục mới đến được đây: “Trưởng phòng Triệu, chúng tôi từ nơi khác đến đây, làm ăn không dễ dàng gì, mong ông giúp một tay.”

Anh ta còn nắm chặt tay trưởng phòng Triệu: “Sau này tôi tất sẽ cảm ơn, sẽ cảm ơn”

“Cảm ơn cái con mẹ mày”

Trưởng phòng Triệu hất tay Hàn Kiếm Phong ra, ánh mắt khinh thường: “Không duyệt cho các người là không duyệt.”

Ông ta đã đồng ý với Thẩm Bảo Đông, cũng đã nhận một số tiền lớn, trong một tháng không phê duyệt cho bất cứ tên nhãn hiệu trà thảo mộc nào.

Vì vậy Hàn Kiếm Phong có nói gì ông ta cũng không đồng Diệp Phi cười khẩy nhìn ông ta: “Tôi hỏi một câu cuối cùng, ông quyết tâm làm khó chúng tôi đúng không?”

“Làm khó? Tôi thì có gì mà phải làm khó loại kiến hôi như cậu?”

Trưởng phòng Triệu cười khẩy: “Một cái công ty trà thảo mộc nhỏ nhoi vẫn chưa đủ để tôi làm khó dễ”

“Ngoài cái ghế ông đây đang ngồi ra, ông đây còn là một nửa người nhà họ Tiêu đấy”

“Mấy người không được duyệt là vì cái tên mấy người đăng ký bị trùng với tên của người khác, đương nhiên là chúng tôi không thể phê duyệt cho mấy người được.”

“Mấy người muốn được duyệt thì chọn một tên khác đi.”

Người phụ nữ mắt hạnh hả hê nhìn Diệp Phi: “Cậu trai trẻ à, có những người không phải là người cậu có thể đắc tội được đâu”

Ông tra thử cho tôi xem cái tên trà thảo mộc “bố mày” có bị trùng không?”

Diệp Phi cười cười: “Không trùng đúng không, vậy tôi chọn “bố mày” đây”

“Cậu trêu đùa tôi đúng không?”

Ánh mắt trưởng phòng Triệu trở nên lạnh lếo: “Tôi cho cậu biết, cái tên này cũng không được.”

Diệp Phi hỏi tiếp một cậu: “Vậy “ông nội mày” thì sao?”

Trưởng phòng Triệu thẹn quá thành giận: “Ông cụ mày cũng không được”

Diệp Phi nở nụ cười: “Xem ra là ông không muốn để tôi mở công ty rồi: Trưởng phòng Triệu giơ hai tay ra: “Đó là do cậu, đừng có đẩy lên người tôi.”

Diệp Phi móc điện thoại ra, gọi vào một số điện thoại: “Quản gia Tiêu, đến đây một chút.”

“Ái chà, còn gọi cả quản gia nữa đến nữa à?”

Nhìn thấy Diệp Phi gọi điện thoại kêu người tới đây, người phụ nữ có đôi mắt hạnh khẽ cười nhạo: “Thật sự cho mình là thiếu gia nhà giàu sao?”

Trưởng phòng Triệu cũng hừ một tiếng: “Người ta đâu chỉ tự nhận mình là thiếu gia giàu, mà còn coi mình là chủ nhà, tự quyết định mọi chuyện nữa ấy chứ”

Diệp Phi cúp điện thoại, liếc mắt nhìn trưởng phòng Triệu, thản nhiên lên tiếng: “Yên tâm, lát nữa tôi nhất định sẽ khiến ông phải quỳ xuống để đăng ký cho tôi.”

Quỳ xuống đăng ký?

Người phụ nữ có đôi mắt hạnh kia cười lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Cậu không khoác lác sẽ chết sao?”

Trưởng phòng Triệu cũng không tiếp lời Diệp Phi, mở bình trà táo đỏ ra uống một ngụm, hoàn toàn không để Diệp Phi vào mắt. Vê những lời anh nói, ông ta chỉ xem nó như một câu chuyện cười mà thôi.

Trên mặt Hàn Kiếm Phong lộ ra chút bất đắc dĩ, anh ta không muốn ồn ào với trưởng phòng Triệu. Nhưng với tình hình hiện tại, chỉ sợ hai bên đều khó lòng nhượng bộ nhau được.

Đối với việc Diệp Phi tìm người chống lưng, Hàn Kiếm Phong cũng không ôm hy vọng quá lớn. Diệp Phi có thể hô mưa gọi gió ở Trung Hải, nhưng chưa chắc có thể khiến người ở Thiên Thành nể mặt.

Lúc này có khoảng bảy tám nhân viên công tác tới lui. Sau khi hay tin thì lập tức thích thú mà chạy đến đây, đứng trước cửa văn phòng xem kịch vui.

Chẳng qua các cô đều thấy cảm thấy Diệp Phi khá nực cười, chỉ là một người đến đăng ký nhãn hiệu trà thảo mộc, lại dám gọi người đến để làm khó trưởng phòng Triệu.

Chuyện này cũng quá mắc cười rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc