CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1271:

Chỉ cần anh dùng đến thân phận tuần sứ của mình thôi là đủ để Diệp Phi nghiền nát rất nhiều người nhưng chắc chắn nó sẽ là vết nhơ bám theo anh cả đời.

Diệp Phi cũng không muốn sống với cái tiếng hung thủ giết người.

“Hiện trường không có chứng cứ để cứu tôi ra” Trên mặt Diệp Phi không hề có vẻ nặng nề, dường như anh đã có cách để giải quyết tình huống: “Nhưng chúng ta có thể tìm được lỗ hổng trên người Trương Huyền…

Dương Kiếm Hùng nheo mắt: “Trương Huyề| Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu rồi bảo Dương Kiếm Hùng lại gần để anh ghé tai anh ta nói nhỏ.

Thoạt đầu Dương Kiếm Hùng vẫn còn hoang mang nhưng sau đó anh mắt anh ta sáng lên và thể hiện sự tự tin của mình: “Gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông”

“Đúng thế, đó chính là điểm quan trọng nhất”

Anh ta giơ ngón tay cái lên, rồi đứng dậy đi ra cửa: “Tôi sẽ tìm người sắp xếp”

“Rầm!” Dương Kiếm Hùng vừa mới đi được nửa đường thì cửa phòng đã bị người ta đẩy ra thật mạnh.

Sau đó bảy tám người đi theo một người đàn ông có mặt chữ điền.

Liễu Hàn Yên cũng có mặt.

Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn xem Người đàn ông mặt chữ điền gần năm mươi tuổi, dáng người cao lớn với sống lưng thẳng tắp, nhất là ánh mắt không giận những vẫn uy nghiêm, cực kì bễ nghễ.

Ông ta khá giống với Dương Kiếm Hùng.

Tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy áp lưc bởi sự xuất hiện này, khiến hơi thở họ trở nên khó khăn.

Mấy người Liễu Hàn Yên hoàn toàn câm như hến.

Dương Kiếm Hùng sửng sốt, sau đó gọi theo bản năng: “Anh cả, sao anh lại tới đây?”

Có thể thấy người đàn ông mặt chữ điền đó là Dương Hồng Tỉnh.

“Nhận được tin cậu làm bừa làm bậy thế này thì sao tôi không tới được?” Dương Hồng Tinh nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn dạy dỗ Dương Kiếm Hùng: “Lớn từng này tuổi đầu rồi mà ái gì nên làm, cái gì không nên làm cậu cũng không biết tính “Cậu tưởng nơi này là Trung Hải ư? Đây là nơi cho phép cậu làm xẵng làm bậy, làm những việc trái pháp luật chắc?”

Dương Kiếm Hùng vội vàng mở miệng giải thích: “Anh cả, em không có…”

“Câm miệng! Sáng tinh mơ đã chạy tới đây mà còn nói là không có?”

Dương Hồng Tỉnh mắng Dương Kiếm Hùng một phen rồi chống hông, mặt hầm hầm đi tới trước mặt Diệp Phi, hừ lạnh nói: “Diệp Phi, trong cuộc điện thoại hôm đó tôi vẫn chưa nói rõ cho cậu hiểu ư? Có chuyện gì thì cứ giải quyết theo luật pháp hiện hành, cậu gọi thằng ba tới đây làm gì?”

“Tôi nói cho cậu biết một lần cuối cùng, anh em chúng tôi không phải là chó săn của cậu, chuyện của cậu thì cậu tự giải quyết lấy. Đừng hại mình hại người như thế nữa”

Một tay bác sĩ giúp đỡ nhà họ Dương vài lần, liên quan đến vụ án mạng không thể giải quyết được bèn tìm cách dùng những thủ đoạn đen tối, kéo Dương Kiếm Hùng xuống nước!

Ông ta khinh thường những hành vi đó và cũng không cho phép những thứ đó lảng vảng quanh mình.

Diệp Phi thản nhiên lên tiếng: “Ông Hồng Tinh, ông hiểu lầm rồi, tôi không làm gì cả…”

“Vẫn còn bao biện nữa hả?” Dương Hồng Tinh đanh mặt nhìn Diệp Phi. Tuổi còn trẻ, làm gì tốt thì không làm, chẳng những dùng phong kiến mê tín để lừa gạt thằng hai, thằng ba rồi bây giờ còn muốn bám lên cả ông ta, đúng là to gan lớn mật.

Nếu Diệp Phi không chữa bệnh cho ông cụ ở nhà thì chắc Dương Hồng Tinh đã dùng quyền lực của mình để tạo áp lực xử lý nghiêm Diệp Phi, để hỏi xem thằng ranh này còn gì để nói.

Diệp Phi thả hai tay xuống: “Tôi không hề nói dối, tôi gọi sếp Dương đến đây để mong rằng anh ấy có thể thực hiện đúng quy định của pháp luật, đừng để người khác hắt nước bẩn lên người tôi thôi.”

“Bớt giả điên lại được rồi đất Dương Hồng Tỉnh cười nhạt, không hỏi rõ ràng mọi chuyện mà chỉ định ninh chắc mẩm răng Diệp Phi đang lấy lòng mọi người: “Ngoài thằng ba ra thì còn ai ở đây để cứu được cậu?

Cậu gọi nó tới đây để nhờ nó che chở bảo vệ mình chứ gì? Cậu nói cậu muốn nó thực hiện theo đúng quy định pháp luật hả, cậu tưởng đầu chúng tôi là óc heo chắc?”

“Tuổi còn nhỏ mà lại không học được cách tuân thủ luật pháp, chiêu trò ranh mãnh lại đầy rẫy cả ra như thế!” Ông ta tức không biết nói thế nào: “Có tôi ở đây thì cậu đừng hòng thực hiện được những ý đồ đen tối đó. Vụ án này các người cứ xử lý theo quy tắc, đừng nghe những mệnh lệnh vớ vẩn của Dương Kiếm Hùng, báo cáo trực tiếp lên cho tôi” Dương Hồng Tinh ngắt ngang lời Dương Kiếm Hùng rồi chỉ về phía Liễu Hàn ‘Yên mở miệng: “Nên làm cái gì thì làm thế đi”

Bình luận

Truyện đang đọc