CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1855:

Diệp Phi vẫn không thấy bị thương, nhưng lực tấn công này vẫn khiến anh chau mày, không nhịn được thầm kêu cái thứ này có sức nổ quá lớn rồi.

Chỉ là đau đớn rồi lại đau đớn, động tác của Diệp Phi vẫn không ngừng lại, sau khi tránh thoát khỏi sự tấn công của bi thép, anh nhanh chóng trượt từ sau cây ra.

Vừa mới cong người bản đạn, lại thấy một viên đạn xuyên qua thân cây.

“Păng păng păng!”

Kim Cửu Trọng biết Diệp Phi lợi hại, nên không cho Diệp Phi cơ hội để kéo gần khoảng cách.

Thấy Diệp Phi chưồn ra từ sau thân cây, ông ta giơ nòng súng liên tục bắn.

Đạn như mưa bay rơi xuống từ trên cao.

“Vụu”

Diệp Phi ngửi được mùi nguy hiểm không th ở dốc, cực kỳ nhanh nhẹn chưồn ra, trực tiếp kéo được ba mét từ chỗ cũ.

Dường như khi Diệp Phi vừa rời khỏi chỗ cũ, viên đạn mạnh mẽ ghim trên đất, nhiều thêm bốn vết đạn nhìn thấy mà giật mình.

Một mùi khói lửa tràn ngập gay mũi.

Một đầu đạn còn b ắn ra từ mặt đất, sượt qua bả vai của Diệp Phi, lưu lại một vết máu nhàn nhạt Chỉ là Diệp Phi không để ý chút nào, quay người nhào lộn, tránh thoát ý định giết người ngay sau đó!

“Vụt”

Thấy một chiêu chưa trúng, Kim Cửu Trọng lại lấy thêm một cây súng ra, hay tay mang súng cùng bản.

Nồng súng như chiến thần Cửu Thiên gào thét.

Viên đạn điên cuồng xen lẫn sát ý của ông ta, hình thành từng trận hỏa tuyến vô cùng tàn ác, tất cả người hay vật trong phạm vi hỏa lực đều bị hủy hoại Không phải tảng đá vỡ nát thì là gốc cây đứt lìa “Bốpt”

Một hòn đá bắn vào lưng Diệp Phi khiến cả người anh run rẩy, một dòng máu chảy ra.

Diệp Phi lăn lộn ngay tại chỗ, đồng thời đạp một gốc cây gãy chạm phải.

“Păng păng pẵng!”

Kim Cửu Trọng vừa lùi về sau vừa nã đạn, hỏa lực mãnh liệt trực tiếp bản đứt lìa thân cây.

Chia năm xẻ bảy.

“Tay súng số một nước Nam… cũng có chút dáng vẻ.”

Trong lòng Diệp Phi lóe lên ý tán thưởng, tên Kim Cửu Trọng này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của mình.

Ngay sau đó anh lại nhảy lên, mượn lực từ thân cây kéo gần khoảng cách song phương.

“Păng pằng păng!”

Kim Cửu Trọng phí mất mấy viên đạn bắn vào khoảng không, lại trở tay lấy thêm hai cây nữa, không ngừng bắn đối với Diệp Phi ở gần ‘Súng được ông ta điều khiển đến tột đỉnh, chỗ ngón tay chỉ bùng nổ từng vết đạn chói mắt.

Diệp Phi bị đạn tấn công thành ba vết trầy da trước sau.

Diệp Phi có đủ thực lực để tránh né, chỉ là anh cần phải tấn công nên khó.

mà tránh khỏi bị va quẹt.

“Vụt vụt vụt!”

Sau khi kéo gần khoảng cách, Diệp Phi không ngừng ném đá, cây gãy, cục đất.

“Pằng pằng pằn: Kim Cửu Trọng thấy những vật này bay đến rất mạnh, tránh né thì không kịp nữa, chỉ có thể không ngừng bản, bắn cho chúng bay trở lại đất.

Ra tay rất nhanh, bắn súng rất chuẩn khiến người ta khâm phục!

Chỉ là lúc bóp cò lần nữa, súng lại vang lên tiếng hộp đạn trống không.

Bình luận

Truyện đang đọc