CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1168:

“Đến nhà mai”

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Phi lập tức gọi một chiếc taxi, sau đó chạy thẳng vào khu vui chơi Kinh Hoàng.

Khu vui chơi này bao trùm cả một ngọn núi, đầu tư hết năm mươi vạn, bên trong có khoảng một trăm cấm khu, hơn hai trăm cảnh tượng kinh điển.

Nào là bệnh viện U Minh, sân trường Hắc Ám, cái gì cũng có, đường đi rất phức tạp. Chặng đường xa nhất đến năm cây số và cũng chính là thánh địa nhà ma lớn nhất Long Đô.

Một tiếng sau, Diệp Phi đã xuất hiện trước cửa khu vui chơi.

Mặc dù lúc này đang là buổi chiều, ánh mặt trời vẫn còn chói chang như trước, người đến người đi vô cùng tấp nập nhưng cả khu vui chơi vẫn cho người khác một cảm giác âm u đến lạ.

Bầu không khí vô cùng thích hợp với nơi đây.

Diệp Phi cũng không tò mò quá nhiều, anh mua một tấm vé rồi tìm trên bản đồ, sau đó chạy thẳng đến Động Bàn Tơ.

Anh phát hiện động này nằm phía cuối cùng của khu vui chơi, cách nơi này khoảng chừng ba cây số, là một nơi dựa theo sơn động thật sự mà cải tạo thành.

Diệp Phi đi khoảng ba mươi phút mới nhìn thấy vị trí của Động Bàn Tơ.

Đây không phải do tốc độ của anh chậm mà là anh muốn nhìn kỹ hoàn cảnh ở dọc đường, đồng thời cũng không khiến người khác chú ý.

Sau khi đến nơi, Diệp Phi phát hiện dường như trước cửa mỗi một cấm khu đều có mấy chục du khách.

Từng người đều mang vẻ mặt khác nhau, có chút hưng phấn cũng có chút sợ hãi, còn có những người vịn vào tường để bước tới.

Hiển nhiên bọn họ đã gặp được những cảnh tượng sợ hãi gì đó.

Tuy nhiên càng về sau thì du khách lại càng ít đi, cảnh tượng ở những khu vực cấm cũng không còn sức hấp dẫn bằng.

“A, cô ơi, cô sao vậy?”

“Bác sĩ, có bác sĩ ở đây không?”

“Mau đến đây đi, có người té xỉu rồi”

Ngay lúc Diệp Phi đi qua cảnh tượng ở sân trường Hắc Ám thì đột nhiên nhìn thấy mấy chục người du khách đang xảy ra hỗn loạn, còn có mấy người đang lo lắng gào thét lên.

Diệp Phi mang tấm lòng bác sĩ khẽ cau mày lại, sau khi quét mắt nhìn Động Bàn Tơ thì xoay người chạy về phía xảy ra chuyện.

Anh nhanh chóng chen qua đám người, nhìn thấy phía trước có một cô gái trẻ tuổi đang nằm trên chiếc ghế dài.

Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt trái xoan, màu da trắng như tuyết, hai chân thon dài, nhìn vào quần áo hoàn toàn có thể thấy được đây là một cô gái không giàu thì sang.

Lúc này, sắc mặt và đôi môi cô ta đã vô cùng tái nhợt, chân mày nhíu thật chặt lại, hai tay che ngực, không ngừng thở gấp.

Cô ta không hôn mê nhưng không thể nói ra được lời nào cả, dáng vẻ hết sức thống khổ.

Mà bên cạnh cô ta chính là một ông già mặc áo xám giống như quản gia và hai người vệ sĩ.

Bọn họ vừa lo lăng nhìn cô gái vừa hò hét gọi bác sĩ khắp bốn phía.

Xung quanh tụ tập không ít du khách, bọn họ đều nhìn cô gái rồi bàn luận sôi nổi, nói cô ta bị nhà ma dọa sợ.

Mấy người nhân viên quản lý chạy đến: “Mau gọi bác sĩ đi”

Diệp Phi đến gần xem thử thì đoán được triệu chứng của cô gái có gương mặt trái xoan này, hẳn là bị thiếu máu cơ tim cấp tính.

Anh đang muốn mở miệng thì chợt nhíu mày lại, từ hô hấp của cô gái có gương mặt trái xoan này, bỗng nhiên anh nghe thấy một vài thứ.

“Két…”

Không đợi Diệp Phi xông lên cứu chữa, một chiếc xe tuần tra đã lái đến, kế đó có mấy nhân viên cấp cứu nhảy xuống.

Bọn họ vây quanh một chàng thanh niên cao lớn đẹp trai, cùng nhau xông lại đây.

“Đau tim, khó thở sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc