CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 125:





“Sản phẩm mới?”





Diệp Phi trầm ngâm: “Làm đẹp.”





“Dưỡng sinh?”





“Trừ sẹo?”





“Đúng vậy, bất kỳ sản phẩm mới nào, chỉ cần hiệu quả tốt hơn sản phẩm trước, công ty dược Bách Hoa có thể tồn tại.”





Thẩm Yên nâng lên đôi chân mảnh mai của cô: “Đáng tiếc là không thể được, nếu không có thể trực tiếp kê một ít đơn thuốc.”





“Hốt thuốc sao?”





Diệp Phi liếc mắt, trong đầu chợt lóe một tia linh cảm: “Có lẽ em có thể đấy…” Anh đột nhiên nhớ tới, trong cái đầu óc mênh mông của anh có rất nhiều bí kíp cổ đại, ngoài chữa bệnh còn có thể có làm đẹp.





Nghĩ đến đây, Diệp Phi nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, ánh mắt liền sáng lên.





“Phú Quý, cho tôi một cây bút.”





Diệp Phi vẫy vẫy tay cho Lưu Phú Quý mang bút tới, sau đó rút giấy ra viết.





Ngay sau đó, một công thức làm đẹp bí mật được viết ra, Diệp Phi đặt cho nó một cái tên: Tu Hoa(*).





(*) Hoa mắc cỡ Anh giao công thức cho Thẩm Yên. “Nó hiệu quả hơn tất cả các sản phẩm làm đẹp trên thị trường, và nó tốt hơn nhiều so với sản phẩm trẻ hóa ba tuổi của công ty trước đây.





Nhìn vào công thức bí mật, Tiền Thắng Hỏa mỉm cười.





Mặc dù y thuật của Diệp Phi rất tốt nhưng anh không nghĩ công thức này có hiệu quả.





Khác nghề như cách núi, ngành mỹ phẩm càng khác, nước sâu bên trong! Nhưng trong trường hợp này, Tiền Thắng Hỏa không thể nói quá thẳng.





Anh nhẹ nhàng nói: “Đánh bại các sản phẩm trên thị trường?”





Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể trẻ đi khoảng mười tuổi.”





Trẻ hơn mười tuổi?





Nghe những lời đó Tiền Thắng Hỏa cười khổ, anh cũng biết rằng công thức bí mật hoàn toàn không đáng tin cậy.





Công thức bí mật cung đình trẻ ba tuổi đã là bảo vật của thiên hạ, mười tuổi lại là sản phẩm của thần tiên, trên đời chưa từng thấy.





“Tu Hoa?”





“Tên hay đó.” Thẩm Yên cũng hơi giật mình, sau đó cười – phản bác. Giống như chồng cô, cô cảm thấy Diệp Phi đang nói chuyện vô nghĩa.





Các sản phẩm nước ngoài tốt nhất chỉ trẻ hơn khoảng sáu tuổi, nhưng Diệp Phi nói có thể trẻ hóa mười tuổi, cái này bốc phét quá.





Thẩm Yên có phần thất vọng, lần này cô đến bàn bạc với Diệp Phi là vì muốn anh dời mối quan hệ giữa Hàn gia không ngờ anh lại dùng công thức bí mật để qua loa tắc trách mình.





Đương nhiên, Thẩm Yên cũng không đã kích Diệp Phi, nhẹ giọng nói: “Được, chị đi hỏi Dược lão.”





Cô gắp tờ giấy vào túi.





Ba giờ chiều, Công ty TNHH dược phẩm Bách Hoa, phòng họp, bầu không khí rất nặng nè.





Mười lăm nhân sự cốt cán đã ngồi trên ghé nghị luận ầm ï, tất cả đều mang một vẻ bi quan.





Công thức bí mật quyết định sự sinh tồn bị rò rỉ, có nghĩa là công ty đang ở thời điểm nguy cấp, một đám người đàm luận hơn nửa ngày vẫn không tìm được phương án tốt nhất.





Thẩm Yên dựa vào ghế xoay, hai tay ôm ngực, liếc nhìn mọi người, sau đó lạnh lùng nói: *Đều là người câm hay sao vậy? Sao không ai đưa ra được đề xuất giải quyết chuyện này?”





“Chỉ cần giải quyết được khủng hoảng, tôi sẽ thưởng một ngàn vạn. Nếu không giải quyết được, mọi người sẵn sàng cút đỉ.”





Mặc dù công ty này là vui chơi thôi nhưng Thẩm Yên cũng không muốn bị cái bóng của thất bại đè lên mình, cô thế nào cũng không muốn Trần Lệ Dương dẫm lên đầu mình.





Mọi người trong phòng họp đều cảm thấy lạnh sống lưng, muốn đứng cũng không dám.





Thẩm Yên nhìn qua hàng chục thành viên chủ chốt với vẻ thất vọng, rồi nhìn sang nhà tư vấn sản phẩm của công ty, một nhân vật cấp kho báu quốc gia, Dược Thắng Hàn kỳ cựu trong lĩnh vực này.





Dược Thắng Hàn là một trong tam vương của Trung Hải, cùng với Công Tôn Uyên và Tôn Thánh Thủ nổi danh giỏi chữa bệnh bằng thuốc, còn thường lấy độc trị độc nên được người đời xưng là Dược vương.





Với địa vị của mình trong giang hồ, ông có thể tùy tiện chữa trị cho một vài quan chức cấp cao trong một năm để đổi lấy vinh hoa phú quý, sở dĩ ông nhận làm cố vấn cho Bách Hoa là do Tiền gia.





Vì vậy, vị trí của ông ở Bách Hoa là vô cùng tách biệt.





Thẩm Yên cung kính hỏi: “Dược lão, ông có biện pháp gì không ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc