CHÀNG RỂ BÁC SĨ

Chương 1300:

Tôn Bất Phàm vừa bận rộn rửa vết thương vừa tức giận nói: “Mấy người trông trẻ con thế nào đấy? Sao bé nó lại bị thương nặng như thế?”

“Thắng bé xem TV, nó bắt chước người trong đó cầm dao gọt hoa quả một bụng rồi bất cẩn cắt vào người thế này” Cô gái ấy khóc như mưa: “Bác sĩ, cậu mau cứu thằng bé với, tại sao máu cứ chảy mãi không ngừng thế này? Nó uống hai lọ thuốc cầm máu vào rồi nhưng hoàn toàn không có tác dụng”

“Thật là quá đáng hết chỗ nói.” Tôn Bất Phàm vừa cởi áo đứa bé ta vừa trách cứ người phụ nữ trẻ tuổi kia: “Sao không trông con cho cẩn thận, lại còn mổ bụng nữa! Vết thương quá sâu, mất máu quá nhiều nên chúng tôi đành phải sơ cứu trước rồi tốt nhất các người nên đưa đứa bé đến bệnh viện lớn chữa trị Đứa nhỏ đã cực kì yếu ớt rồi, ngoài cầm máu ra bọn họ còn phải truyền một lưỡng máu lớn nên Tôn Bất Phàm mới đề nghị bọn họ đến bệnh viện.

Người phụ nữ trẻ lau nước mắt đứng dậy: “Chúng tôi cũng muốn đưa đến bệnh viện nhưng thấy máu chảy nhiều thế này nên chúng tôi sỡ con không gắng gượng nổi đến lúc tới bệnh viện!”

“Chúng tôi sẽ câm máu cho đứa bé trước”

Tôn Bất Phàm nhanh chóng cầm lấy ngân châm, thế nhưng khi cởi quần áo ra nhìn vết thương thì cậu ta lại có cảm giác mình không thể ra tay được.

Đâu đâu cũng chảy máu, thế nhưng châm cứu cầm máu cần dùng đến mười phút, nhưng đứa bé này chưa chắc có thể chảy máu thêm mười phút.

Trác Phong nhã và bọn Hoa Yên Vũ cũng run cả da đầu.

Lúc này, Diệp Phi luôn quan sát tình hình đứa bé tới: để đó tôi làm cho.”

Hay “Xin lỗi thây, con vô dụng quá”

Tôn Bất Phàm áy náy xin lỗi rồi vội vàng đưa ngân châm cho Diệp Phi “Bệnh nhân bị thương quá nặng, châm cứu để cầm máu sẽ không có hiệu quả tốt”’ Diệp Phi không nhận lấy ngân châm mà cầm chai thuốc của mình lên: “Thử thuốc trị thương tôi vừa mới bào chế xong xem thế nào”

“Bác sĩ, thuốc chữa thương không có tác dụng đâu, chúng tôi đã cho thằng bé thử hai chai Uông Thị Bạch Dương nhưng miệng vết thương quá sâu, không cách nào cầm máu được”

“Đúng đó, vừa mới ngã xuống đã đi mua thuốc cho dùng rồi nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi nghĩ các bác sĩ nên châm cứu cần máu trước đã rồi chúng tôi đưa đến bệnh viện.”

Thấy Diệp Phi chuẩn bị cho đứa bé dùng thuốc chữa thương, mấy người nhà đều lắc đầu ngăn cản, bảo Diệp Phi không cần phải cố gắng chi cho phí công.

Người phụ nữ trẻ tuổi cũng nhăn nhó đau đớn: “Bác sĩ, có phải các người cũng không thể cứu được con tôi đúng không?”

Tôn Bất Phàm và đám người Trác Phong Nhã cũng thoáng chần chờ, bị thương nặng thế này thì một chai thuốc có tác dụng không?

“Yên tâm, đứa nhỏ sẽ không sao đâu.” Diệp Phi an ủi một câu rồi mở nắp ra, mùi bạc hà thơm ngát nhanh chóng lan tỏa trong không khí khiến tinh thần mọi người tỉnh táo hơn.

Bọn họ cùng nhìn về phía Diệp Phi, nhìn chai thuốc trong tay anh rồi nghĩ loại thuốc này có tác dụng nâng cao tinh thần.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy cảnh còn khiến người ta ngạc nhiên hơn..

Khi bột phấn trong chai thuốc của Diệp Phi được rắc lên thì miệng vết thương hẹp dài nhanh chóng khép lại, máu cũng tạm dừng không chảy ra nữa.

Sau đó, vết thương biến thành một vết màu đỏ sậm trông như một con rết đang nằm trên miệng vết thương cực kì đáng sợ nhưng máu không còn chảy nữa, đứa bé cũng ổn định hơn nhiều.

“Thuốc cần ba giây để cầm máu, mười giây giảm đau, một phút vết vảy!” Diệp Phi cất lượng thuốc còn lại đi: “Hai mươi bốn giờ này vết thương sẽ khép miệng lại hoàn toàn.”

Người nhà bệnh nhân ngây ngẩn.

Tôn Bất Phàm và Hoa Yên Vũ cũng ngây ngẩn.

Nhóm Trác Phong nhã cũng ngây ngẩn.

Bột thuốc này có hiệu quả tốt đến thế ư?

Thần kỳ đến thế ư?

Bọn họ không tin, nhưng sự thật trước mắt lại đánh thẳng vào thị giác và đại não vì máu đã dừng lại thật rồi.

Bọn họ chưa kịp tiêu hóa tin tức xong thì Diệp Phi ngước lên nhìn đồng hồ trên vách tường: “Đến một phút rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc