CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1016

“Đạo diễn Ngô, tôi nghĩ rằng có lẽ ông hiểu lầm gì đó rồi. Người mới bên tôi cũng không phải loại chỉ được cái mã mà chẳng có tý kỹ năng diễn xuất nào, bất kể là vẻ ngoài hay tố chất đều không thành vấn đề. Nếu ông không tin, ngày mai tôi sẽ sắp xếp để ông gặp cô ấy”, Hạ Sương nói thẳng.

Hạ Sương cũng biết, nếu nhét một người mới không có tý kỹ năng diễn xuất nào vào bộ phim của đạo diễn Ngô thì thật sự hơi quá đáng.

Dù sao, bộ phim này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với ông ta. Nghe nói kịch bản rất khó lấy được, đạo diễn Ngô phải bỏ ra một số tiền lớn và quan hệ mới có được nó.

Mà diễn viên trong bộ phim này cũng toàn là những ngôi sao nổi tiếng, hay những diễn viên gạo cội.

Mời được những ngôi sao nổi tiếng và diễn viên gạo cội ấy đến tất nhiên phải tốn một số tiền lớn hơn bộ phim bình thường rất nhiều. Vì vậy, doanh số bán vé cũng được kỳ vọng rất cao.

Nữ chính lại là nhân vật quan trọng nhất trong bộ phim này, nếu để một người mới khồng hề có kỹ năng diễn xuất đảm nhiệm, rất có thể sẽ kéo chất lượng cả bộ phim thấp xuống mấy bậc, cực kỳ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé.

Nhưng Hạ Sương biết Tần Liên hoàn toàn không phải loại diễn viên chỉ được cái mã, mặc dù cô ấy cũng là người mới, thậm chí là chưa từng diễn một bộ phim nào và chỉ vừa bước chân vào cái giới này.

Có điều, bất kể là vẻ ngoài mỹ miều hay kỹ năng diễn xuất đạt tiêu chuẩn của cô ấy, Hạ Sương đều tin chắc rằng Tần Liên sẽ không thua kém những ngôi sao nổi tiếng kia.

Suy cho cùng, sắc đẹp của Tần Liên quả thật là có một không hai, những ngôi sao bình thường kia chẳng thể nào so sánh nổi.

Đạo diễn Ngô nghe vậy cũng không mấy tin tưởng, mấy công ty giải trí trước đó đều nói y chang như vậy. Ông ta cũng không tin một diễn viên mới toanh có thể có kỹ năng diễn xuất tốt.

Còn đối với đề nghị của Hạ Sương, đạo diễn Ngô cũng không tính đồng ý. Nếu giờ ông ta từ chối Hạ Sương thì cùng lắm chỉ đắc tội cô ta một chút thôi.

Nhưng nếu đã đồng ý gặp người mới kia, đến lúc đó mà từ chối mới thật sự là đắc tội với người ta.

Người bình thường thì thôi, nhưng người có thế lực bí ẩn và nhà họ Tiêu làm chỗ dựa như Hạ Sương, đạo diễn Ngô quả thật không dám đắc tội. Dù không thể tạo mối quan hệ thì cũng không nên đắc tội.

Sau khi suy nghĩ, đạo diễn Ngô vẫn quyết định từ chối, dù sao bộ phim này rất quan trọng đối với ông ta.

Tạo quan hệ tốt với Hạ Sương cũng quan trọng đấy, nhưng vì nó mà quay một bộ phim tệ như vậy, chỉ tổn thất chút tiền thì ông ta cũng không để ý lắm, dù sao trước đó đã kiếm được bộn rồi. Quan trọng là nó rất có khả năng sẽ hủy hoại sự nghiệp của ông ta, khiến ông ta rớt khỏi cái vị trí đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ như bây giờ.

Nghĩ đến đây, đạo diễn Ngô bèn lộ ra vẻ mặt có lỗi nói với Hạ Sương: “Tổng giám đốc Hạ, thật là ngại quá, tôi đã ký hợp đồng xong với một ngôi sao cho vai nữ chính kia rồi. Giờ ván đã đóng thuyền, thật sự không tiện đổi ý chứ không phải tôi không muốn giúp cô. Những nhân vật còn lại cô cứ mặc sức chọn, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp cho cô”.

Tuy không thể giúp Hạ Sương chuyện này, nhưng đạo diễn Ngô vẫn muốn cố gắng tạo mối quan hệ tốt với cô ta. Vì vậy, ông ta mới tìm lý do ấy để thoái thác. Dù Hạ Sương không muốn mấy nhân vật khác, cũng phải giữ cho mối quan hệ không trở nên xấu đi.

Hạ Sương nghe vậy, khẽ nhíu mày, vai nữ chính kia, cô ta nhất định phải có.

Trước mắt, trong tất cả những bộ phim mà công ty truyền thông điện ảnh Quanh Ảnh quay đều chẳng có bộ nào hay, chỉ có bộ của đạo diễn Ngô là hay nhất, nên Hạ Sương mới muốn sắp xếp cho Tần Liên diễn vai nữ chính của bộ phim này.

Hạ Sương không thể chấp nhận bất kỳ một bộ phim hay vai diễn nào khác. Vì làm thế không thể khiến Lâm Hàn hài lòng, mà làm anh hài lòng lại cực kỳ quan trọng với cô ta.

Nếu ngay cả chút chuyện như sắp xếp cho một người mới được diễn trong một bộ phim tốt nhất cũng không làm nổi, Hạ Sương cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp Lâm Hàn, không thể cầm vài tỷ tiền lương mà đảm nhiệm chức tổng giác đốc của công ty giải trí đứng đầu Hoa Hạ như Quang Ảnh được.

Nhưng ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người vào chính là Tiêu Nhã không biết đã đứng ngoài cửa từ bao giờ.

“Đạo diễn Ngô thật sự không tiện như vậy à? Ngay cả bạn của tôi mà cũng không nể mặt luôn? Bản thân tôi muốn xem thử là ngôi sao nào mà chẳng thể bàn bạc lại”, Tiêu Nhã lạnh nhạt nói thẳng.

Hiển nhiên, ban nãy Tiêu Nhã đã đứng ở ngoài cửa và nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, biết được tình hình hiện tại.

Đạo diễn Ngô thấy người vào là Tiêu Nhã thì chợt biến sắc.

“Bà, bà chủ Tiêu…”, ông ta vội vàng đứng dậy, run run rẩy rẩy nhìn Tiêu Nhã, trong một chốc thế mà lại không biết trả lời sao mới tốt.

Đạo diễn Ngô có mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Nhã – bà chủ của quý tộc nhà họ Tiêu, một thế lực đứng đầu Hoa Hạ, nay lại tự mình đến đây.

Nghĩ đến chuyện ban nãy Tiêu Nhã đã nghe được lời nói của bọn họ, đạo diễn Ngô lập tức có suy nghĩ muốn chết quách đi cho rồi. Vữa nãy mình từ chối Hạ Sương làm gì? Đồng ý luôn chẳng phải là tốt rồi? Không phải chỉ là hủy hoại con đường làm đạo diễn thôi sao? Nó sẽ thảm hơn việc đắc tội với Tiêu Nhã chắc?

Bình luận

Truyện đang đọc