CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1206

Đừng nói là 120 tỷ, dù 100 triệu cũng là một số tiền quá lớn ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, ngay cả với những người như La Văn, người quản lý nhiều sản nghiệp của Bắc Đông thì 100 triệu cũng là số tiền lớn, mà 120 tỷ thì lại càng khó tưởng tượng hơn.

Đặc biệt là La Văn còn khẳng định những người này chính là thế lực đứng sau Lâm Hàn, chính xác mà nói thì họ chính là thế lực dưới tay Lâm Hàn, điều này khiến La Văn lại càng bất ngờ hơn, anh ta đã luôn đánh giá thấp Lâm Hàn, đánh giá thấp thực lực thật sự của Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy hơi buồn cười: “Được rồi, tôi biết chuyện này rồi, vừa nãy đã có người báo cho tôi, còn chuyện gì nữa không?”

Một lúc sau La Văn mới hoàn hồn, bình tĩnh hơn một chút, lúc này anh ta mới nói: “Còn có một chuyện cũng liên quan đến chuyện này. Anh Lâm, tôi biết thế lực của anh, nhưng những nhà xưởng này có quy mô cực lớn, hơn nữa kỹ thuật cũng vô cùng tiên tiến. Tôi đề nghị anh mau chóng bố trí người khôi phục sản xuất càng sớm càng tốt, nếu không dừng một ngày thôi cũng tổn thất cực lớn”.

“Vấn đề này à”, Lâm Hàn mỉm cười: “Anh yên tâm, đương nhiên tôi hiểu những điều này, việc sản xuất sẽ sớm khôi phục, nhưng trước đó tôi cần phải cho người di chuyển những nhà xưởng này đến nơi thích hợp và an toàn đã, dù sao bên đó cũng là La Quốc, mọi chuyện đều không thể biết, sản xuất ở La Quốc cũng không được, không an toàn lắm”.

“Hả? Vận chuyển mấy cái nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng?”

La Văn nghe thấy Lâm Hàn nói vậy bèn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cho rằng mình nghe nhầm.

Muốn vận chuyển một nhà xưởng bình thường thôi đã rất tốn sức và mất thời gian, càng không cần phải nói đến mấy cái nhà xưởng kia. Dù gì đó cũng là nơi sản xuất máy móc hạng nặng, có rất nhiều thiết bị lớn. Muốn di chuyển nó sẽ cực kỳ khó khăn, nếu làm được, e rằng cũng rất tốn.

Vừa mới chi một khoản tiền khổng lồ để mua lại mấy cái nhà xưởng ấy, kế tiếp còn cần phải có lượng lớn công nhân và nguồn vốn để sản xuất. Bây giờ, còn phải tốn một đống tiền để vận chuyển chúng ư?

“Anh Lâm, hình như nó không được thích hợp cho lắm? E rằng sẽ tốn rất nhiều, thật sự là không có lời”, La Văn chần chờ nói.

Trong khoảng thời tiếp xúc với Lâm Hàn, La Văn cũng tin tưởng anh hơn. Nếu Lâm Hàn đã đưa ra quyết định, anh ta sẽ không nghi ngờ và dứt khoát đi thực hiện nó.

Nhưng lần này, La Văn thật sự không thể đồng ý nổi, anh ta cảm thấy nó quá qua loa.

Lâm Hàn hiểu nỗi lo lắng của La Văn, bình thường thì chắc chắn anh sẽ không vận chuyển mấy nhà xưởng kia đi. Bởi vì nó rất tốn và không có lời.

Nhưng vì là nhà họ Lâm nên mọi thứ lại không thành vấn đề.

Nhà họ Lâm không để ý đến số phí tổn đó cho lắm, so với lợi ích mà mấy nhà xưởng ấy mang lại trong tương lai thì chút tiền ấy chẳng đáng là bao cả.

Dù sao, thực lực của nhà họ Lâm cũng không ở cùng một đẳng cấp với những thế lực khác. Nếu nhà khác tiếp nhận mấy nhà xưởng kia, đương nhiên chủ yếu phải dựa vào sản xuất mang lại quả ngọt, để lấy lại vốn và kiếm lợi nhuận. Như vậy thì có lẽ sẽ không khiến cho La quốc chú ý, vì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ.

Nhưng nhà họ Lâm lại khác, với bọn họ lợi nhuận do sản xuất mang lại từ mấy nhà xưởng ấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cái mà họ thật sự quan tâm chính là nghiên cứu triệt để kỹ thuật của những máy móc kia. Đó mới là điều họ coi trọng.

Cũng vì thế, khỏi nghĩ cũng biết, lúc ấy người bên La quốc chắc chắn sẽ nghĩ cách chèn ép nhà họ Lâm. Dẫu sao, nhà họ Lâm làm thế sẽ đe dọa đến địa vị của họ trong ngành công nghiệp hạng nặng.

Bởi vậy, nhà họ Lâm mới phải tiêu tốn sức người và sức của để vận chuyển số máy móc kia tới một nơi an toàn, đảm bảo sau đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng Lâm Hàn cũng không tiện giải thích những điều này cho La Văn, nó đã thuộc phạm trù cơ mật vì dính líu tới nhà họ Lâm và kế hoạch về sau của nhà anh.

Bấy giờ, Lâm Hàn cũng mở miệng nói: “La Văn, anh không cần phải lo lắng cái đó. Tôi có suy nghĩ của mình, anh cứ phối hợp là được. Mọi thứ đã được sắp xếp xong, có lẽ đêm nay sẽ bắt đầu vận chuyển”.

La Văn nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ lại nhanh như vậy, thế mà đêm nay đã bắt đầu vận chuyển. Phải biết rằng, hôm nay mới ký xong hợp đồng và tiếp nhận mấy nhà xưởng kia. Nói cách khác, trước đó Lâm Hàn đã quyết định vận chuyển những máy móc kia rồi.

La Văn ngẩn người, không biết nên nói gì. Có điều, anh ta cũng biết đây là chuyện đã được Lâm Hàn lên kế hoạch từ sớm. Vì vậy, La Văn cũng yên tâm hơn. Ít nhất, nó cho thấy đây không phải việc làm khi xúc động của Lâm Hàn, mà được dự tính từ trước.

La Văn do dự một lát rồi cũng bất lực, đành tin tưởng Lâm Hàn.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp với anh”, La Văn đáp.

Lâm Hàn gật đầu, lại dặn dò thêm vài điều rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn tiếp tục đọc chồng tài liệu kia nhằm hiểu thêm về các sản nghiệp trong tay nhà họ Lâm, để tiện cho việc tiếp quản sau này.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của anh lại vang lên, Lâm Hàn nhìn thì thấy là Tiêu Nhã gọi tới.

“Có vẻ là đến lúc diễn ra hội nghị rồi”, Lâm Hàn như nhớ ra gì đó, bắt máy.

“Lâm Hàn, còn một tuần nữa thì hội nghị quý tộc bên thành phố Thiên Kinh sẽ được tổ chức. Anh có thể bắt đầu chuẩn bị rồi”, Tiêu Nhã đi thẳng vào vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc