CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1039

Dương Lệ nói xong bèn đi thẳng một mạch đến phòng bảo vệ tìm video ngày hôm đó ra, xem thử rốt cuộc là Triệu Tứ Hải đã nói gì với Tạ Kiến Bình.

Triệu Tứ Hải nhìn theo Dương Lệ rời đi mà tức anh ách, nếu ban đầu Dương Lệ không truy cứu thì đã chẳng có chuyện gì rồi. Nhưng cô lại cố tình điều tra cho bằng được, đây đồng nghĩa với việc chặt đứt con đường thăng quan phát tài của anh ta.

Chặt đứt con đường thăng quan phát tài của người khác giống như là mối thù giết cha vậy, Triệu Tứ Hải lập tức liệt Dương Lệ vào hàng ngũ kẻ thù của mình.

“Cô đã làm thế với tôi, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn”, Triệu Tứ Hải âm trầm nói, rồi vội vàng tìm một góc không người gọi cho Tạ Kiến Bình.

“Chuyện gì?”, Tạ Kiến Bình đang tức giận và khó hiểu vì cú điện thoại vừa nãy của Phùng Thạch thì lại nhận được cuộc gọi của Triệu Tứ Hải, lập tức bực bội hỏi.

Triệu Tứ Hải nhỏ giọng nói: “Đại ca Tạ, không xong rồi, ban nãy giám đốc công ty chúng tôi vừa đảm nhận dự án này đã phát hiện ra lỗ hổng…”

Bấy giờ, Triệu Tứ Hải bèn kể sơ lại chuyện ban nãy cho Tạ Kiến Bình nghe, đương nhiên, anh ta không có nhắc tới việc mình lỡ miệng để lộ mà nói là vị giám đốc kia nghi ngờ bọn họ, rồi báo cáo lên. Nếu nói rằng mình để lộ, Triệu Tứ Hải e rằng với tính cách của Tạ Kiến Bình sẽ không bỏ qua cho anh ta một cách dễ dàng.

“Đại khái là thế, giờ giám đốc kia đã đi điều tra camera, hẳn là chẳng bao lâu sau sẽ tra được chuyện tôi gặp ông ở bãi đậu xe. Bên kia cũng có Lý Hân đi hỏi thăm người phía ông, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn họ sẽ phát hiện ra các ông định kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám”, Triệu Tứ Hải nói.

“Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện đó? Tay giám đốc kia đúng là chán sống mà, đợi tôi giải quyết xong chuyện này chắc chắn sẽ giết chết cô ta!”, Tạ Kiến Bình giận dữ nói, đành phải vắt óc suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Kế hoạch bên Bắc Đông đã bắt đầu rồi, mọi thứ bên Tạ Kiến An đều diễn ra suôn sẻ nên Tạ Kiến Bình không cho phép chỗ mình xảy ra vấn đề.

Một khi kế hoạch bên Tạ Kiến An tiến hành một cách thuận lợi, bên Tạ Kiến Bình phải lấy ra được một mớ lợi ích khổng lồ, có vậy mới có thể thuyết phục đám đàn em dưới tay Trương Thiên Sơn, khiến bọn họ bằng lòng làm việc cho hai anh em ông ta, cùng nhau chung sức kiếm món hời lớn.

Nếu không thể kiếm được món lợi nhuận khổng lồ bên thành phố Đông Hải, đến lúc đó, bọn họ mà vì Trương Thiên Sơn không chịu làm việc cho hai anh em ông ta, hay quay ngược lại báo thù cho Trương Thiên Sơn thì cái kế hoạch chuẩn bị bấy lâu nay sẽ đổ sông đổ biển.

Tạ Kiến Bình đang nghĩ ngợi thì chợt nhớ ra một chuyện.

Ban nãy, Phùng Thạch gọi đến nói ông lớn sau lưng ông ta vì một số tình huống mà tạm thời không muốn hợp tác.

Kết quả Phùng Thạch vừa cúp máy không bao lâu thì Triệu Tứ Hải bèn gọi tới.

Lẽ nào ông lớn đứng sau Phùng Thạch lo lắng chuyện này mà truyền ra sẽ bị quỹ đầu tư Nhân Phàm chĩa mũi dùi vào mới muốn ngừng hợp tác?

Phải biết rằng, Nhân Phàm là tập đoàn đầu tư xuyên quốc gia, nếu bị bọn họ nhằm vào thì dù bọn họ có là trùm ở nơi này thì cũng sẽ gặp rắc rối.

Tạ Kiến Bình càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắc là thế.

Tuy tình hình chẳng mấy tốt đẹp, nhưng lúc này Tạ Kiến Bình lại không lo lắng lắm. Sự việc bây giờ chỉ mới là khiến bọn họ nghi ngờ thôi, nếu dàn xếp ổn thỏa tay giám đốc kia thì không cần lo lắng sẽ bị ban lãnh đạo cấp cao của Nhân Phàm chú ý, dẫn đến bị họ nhằm vào. Vậy chẳng phải ông lớn đứng sau Phùng Thạch sẽ chịu hợp tác tiếp ư?

Tạ Kiến Bình nghĩ vậy bèn nói: “Cho tôi số điện thoại của giám đốc Dương Lệ bên các cậu đi”.

Triệu Tứ Hải bèn đưa số của Dương Lệ cho Tạ Kiến Bình, rồi nhắc nhở ông ta: “Người này rất là chính trực nghiêm minh, nếu cô ta không ăn mềm thì làm sao đây?”

“Vậy dùng biện pháp mạnh!”, Tạ Kiến Bình lạnh lùng nói rồi cúp cái rụp.

Triệu Tứ Hải nhìn điện thoại bị cúp, cười lạnh, trong lòng thầm đắc ý, khuyên Dương Lệ phối hợp với mình cũng là tốt cho cô, giờ đối mặt với Tạ Kiến Bình thì sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. Ông ta chính là một tay tàn nhẫn làm giàu nhờ thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông, chuyện gì cũng dám làm hết!

Triệu Tứ Hải gọi cho Tạ Kiến Bình xong thì thoáng yên tâm hơn.

Giờ nghĩ lại, Triệu Tứ Hải cũng cảm thấy ban nãy mình quá lo lắng. Mặc dù anh ta cấu kết với Tạ Kiến Bình giúp họ kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám.

Có điều, bản thân Tạ Kiến Bình lại là người đại diện của thế lực vùng Bắc Đông, có lẽ tổng thể mà nói thì sẽ không giàu bằng quỹ đầu tư Nhân Phàm, nhưng về mặt thế lực lại chẳng kém cạnh gì Nhân Phàm cả.

Quan trọng hơn Nhân Phàm chỉ là một công ty làm việc theo quy tắc. Mà những người bên Bắc Đông lại không làm việc theo một quy tắc nào hết, muốn làm gì thì làm.

Huống chi, ông lớn đứng sau Phùng Thạch mà Tạ Kiến Bình muốn hợp tác cũng rất lợi hại.

Tóm lại, Triệu Tứ Hải cảm thấy mình chẳng có gì phải sợ Dương Lệ và quỹ đầu tư Nhân Phàm. Dù sao, đằng sau mình còn có hai ông lớn kia, họ chắc chắn có thể giải quyết được công ty Nhân Phàm.

Bình luận

Truyện đang đọc