CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

"Vậy chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp, coi một người ngoài như Lâm Hàn là đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông ư? Đây quả thật là vô cùng nhục nhã!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trong đại sảnh, một tên phụ trách của thế lực nào đó gằn giọng nói.

Mấy tên phụ trách còn lại nhìn nhau, lẽ nào bọn họ không tức ư?

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhưng mà, có tức thì có cách nào đâu?

Ở trước mặt thực lực áp đảo, ngoài bó tay ra thì bọn họ còn có thể làm gì nữa đây.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Không thỏa hiệp, rất có khả năng chờ đợi bọn họ chính là quả đắng, là sự diệt vong. Còn thỏa hiệp, mặc dù tủi nhục, nhưng ít ra có thể giữ được lực lượng cốt lõi, đợi ngày báo thù.

Ông chủ Điền nhìn vài tên phụ trách các thế lực vùng xám đang có mặt ở đây, cũng hiểu được ý của họ. Hiển nhiên, đã chẳng có mấy ai muốn chống cự. Ở trước mặt sức mạnh áp đảo, ngoài thỏa hiệp ra thì còn cách nào nữa chứ. Lúc này, ngay cả vài tên phụ trách ban nãy nói năng hùng hồn tuyên bố chống lại Lâm Hàn, cũng im lặng cúi đầu, không dám nói gì.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Thấy kết quả ấy, ông chủ Điền có chút bất lực, nhưng cũng đành phải chấp nhận sự thật.

"Mọi người à, tôi thấy hay chúng ta cứ thỏa hiệp hết đi. Để xem Lâm Hàn kia muốn làm gì, nếu cậu ta mà quá đáng quá thì chúng ta liên hợp lại phản kích, dù có chết, có bị xóa sổ cũng phải khiến cậu ta lột một lớp da, nếm mùi đau khổ!", ông chủ Điền nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Vài tên phụ trách các thế lực khác nhìn nhau, cuối cùng đều dồng ý, chỉ đành thế chứ biết sao giờ.

Sau đó, bọn họ nhanh chóng lên kế hoạch. Đầu tiên cứ cúi đầu trước Lâm Hàn, nghe theo anh, coi anh là đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông đã rồi tính tiếp. Để xem thái độ của Lâm Hàn như thế nào.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Kế đó, vài tên phụ trách các thế lực đều thở dài đầy bất lực, ai về nhà nấy.

Ban đầu, thấy Trương Thiên Sơn bị hại, bọn họ còn nghĩ có thể tự lập thế lực riêng, đứng ngang hàng với ông ta. Ai ngờ, chẳng những không thoát khỏi cái bóng ma Đại bàng núi, mà còn trở thành đàn em của người khác, thân phận trái lại còn rớt xuống một bậc.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sáng sớm hôm sau, vài tên phụ trách các thế lực tập hợp cao thủ nhà mình lại, rồi xuất phát đi trang viên.

Lúc này đây, nhiều cao thủ như thế tụ tập lại hành động cũng không phải đi đối phó ai, mà là đi cúi đầu thỏa hiệp với Lâm Hàn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sau khi các cao thủ mỗi thế lực biết được kế hoạch của cấp trên, dù bất lực, nhưng lại chẳng có cách nào. Dẫu sao, phần lớn trong số họ cũng trải qua chuyện ngày hôm qua, biết được sự lợi hại và số lượng hết sức đáng sợ của đàn em Lâm Hàn. Đó không phải là người mà họ có thể chống cự, ngoài cúi đầu vâng lời ra thì còn cách gì nữa chứ.

Chẳng bao lâu sau, những cao thủ của vài thế lực kia đã đi đến trước cổng trang viên.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bên trong trang viên đã được đám người Ngô Xuyên bố trí phòng thủ nghiêm ngặt, nên đều phát hiện ra bọn họ từ sớm.

Đám Ngô Xuyên không biết những người kia đến làm gì, thấy nhiều người trông giống như cao thủ như vậy, lập tức liên lạc với Lâm Phong.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Phong nhận được tin, tức thì cử toàn bộ cao thủ nhà họ Lâm ra chuẩn bị chiến đấu, sau đó cho người đi thông báo với Lâm Hàn, để anh ra giải quyết chuyện này.

Những cao thủ của vài thế lực kia vừa tới, xung quanh bỗng xuất hiện vô số cao thủ bao vây lấy bọn họ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bọn họ vừa nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trước đó, bọn họ được biết Lâm Hàn đã cử 300 cao thủ đi thu phục nhà họ An, giờ xem ra, số lượng kia cũng không phải là toàn bộ lực lượng của Lâm Hàn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Hiện tại, có vẻ tất cả những người đang bao vây bọn họ đều là cao thủ, hơn nữa còn cực kỳ đông, có khoảng gần 500 người.

Suy cho cùng, riêng cao thủ nhà họ Lâm đã hơn 400 người, cộng thêm những cao thủ do La Võ, Uông Nghĩa và Ngô Xuyên dẫn đến, tất nhiên sẽ là một con số vô cùng đáng sợ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ông chủ Điền thấy thế, vội vàng bước tới nói: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm. Chúng tôi tới là để đầu quân cho Lâm Hàn chứ không có ý gì khác!"

Mấy tên phụ trách các thế lực còn lại cũng tiến lên giải thích, tỏ vẻ đến để đầu quân chứ không phải định chống cự, tổ chức đánh trả.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Mấy tên kia sợ đám Lâm Phong hiểu lầm sẽ ra tay diệt bọn họ.

Dù sao, toàn bộ cao thủ của mấy thế lực họ cộng lại cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, nhưng bên đối phương lại hơn họ gấp mấy chục lần.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Hơn nữa, theo lời của mấy tên cấp dưới, đàn em của Lâm Hàn đều là cao thủ, vả lại ai cũng mạnh hơn bọn họ.

Một lực lượng kinh khủng như thế, nếu bởi vì hiểu lầm mà ra tay với họ thì bọn họ còn có đường sống sao? Đừng nói chống cự, ngay cả trốn cũng không trốn nổi nữa là.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sau đó, vài tên phụ trách kia cũng cảm thấy may mắn không thôi, may mà tối qua quyết định đầu quân chứ không chống cự. Nếu chống cự, e rằng bọn họ sẽ chết là cái chắc. Ai mà ngờ 300 cao thủ kia vẫn chưa phải là toàn bộ sức mạnh của Lâm Hàn, trái lại còn nhiều hơn thế kia chứ.

"Mau giúp giúp chúng tôi với!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Vài tên phụ trách vội vàng la lên, giọng điệu giống như là đang van xin.

La Võ và Uông Nghĩa nghe họ ăn nói khép nép như thế, không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Lúc trước, tuy vài tên phụ trách kia cũng khá khách sáo với Trương Thiên Sơn và hai người họ, nhưng lại không hạ mình như bây giờ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Có điều, cả hai cũng biết những điều ấy đều bởi vì Lâm Hàn và số đông cao thủ của anh.

Uông Nghĩa cười, chỉ Lâm Hàn đứng cạnh, nói với mấy tên phụ trách các thế lực kia: "Đây là cậu Lâm, mấy người muốn giải thích gì thì nói với cậu ấy đi!"

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bình luận

Truyện đang đọc