CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



               "Cái gì? 100 tỷ?"  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Cụ Khương, Khương Thư Nhai và đám ban lãnh đạo nhà họ Khương nghe vậy đều đồng loạt biến sắc.  

             Khương Thư Nhai còn suýt chửi đổng lên, vơ vét tài sản đã đành, thế mà còn muốn nhiều như thế á? Tưởng tiền của nhà họ Khương từ trên trời rớt xuống à?  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Nhưng sau cùng Khương Thư Nhai vẫn cố nhịn xuống, mặt cau mày có nhìn Lâm Hàn.  

             Lúc này, sắc mặt cụ Khương cũng không khá mấy, con số 100 tỷ đối với một nhà quý tộc không hẳn quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Nhất là trong giai đoạn này, vốn đã đầu tư cũng kha khá vào kế hoạch đối phó nhà họ Tiêu rồi, sau này chắc chắn còn phải bồi thường một khoản lớn cho nhà họ Tiêu nữa, bây giờ còn chưa làm được gì đâu, Lâm Hàn này lại tìm đại một cái cớ để đòi 100 tỷ nữa chứ?  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Hiện tại, dáng vẻ của Lâm Hàn chẳng giống đùa giỡn chút nào, anh nhất định phải đòi lại 100 tỷ này, nếu không làm sao kết thúc cuộc cá cược với Dương Tiêu được.  

             "Sao hả, 100 tỷ nhiều lắm à? Nhà họ Khương các người là quý tộc đấy, 100 tỷ và sự tồn vong của nhà họ Khương cái nào quan trọng hơn?", Lâm Hàn cười nói.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Cụ Khương và Khương Thư Nhai lại thêm méo mặt, ý trong lời uy hiếp này của Lâm Hàn khỏi nói cũng quá rõ.  

             "Được, tôi sẽ trả 100 tỷ này", cụ Khương cắn răng đáp.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             "Ông nội...", Khương Thư Nhai quýnh lên, không nhịn được muốn nói gì đó.  

             Cụ Khương lại lườm cậu ta một cái sắc lẹm, tỏ ý câm mồm vào ngay, nếu còn chọc điên Lâm Hàn thì không chỉ có 100 tỷ mà muốn giải quyết vấn đề đâu.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Lâm Hàn nghe vậy mới hài lòng, lấy được của nhà họ Khương 100 tỷ trong lòng mới yên tâm, cuộc cá cược với Dương Tiêu anh đã giành được phần thắng.  

             "Được, đã thế thì chuyện này xem như xong, bây giờ bắt đầu nói đến bồi thường cho hành động này của nhà họ Khương các người, lần này các người đã gây ra tổn thất rất lớn cho nhà họ Tiêu, nên cần phải bồi thường cho đúng mực, lại còn bắt tôi phải điều động nhiều cao thủ như vậy, đã có không ít anh em bị thương hoặc bỏ mạng, nên cũng cần bồi thường một khoản tương ứng cho bọn họ nữa có đúng không?", Lâm Hàn cười nói.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Vẻ mặt cụ Khương chợt cương cứng, thầm nghĩ đợt hành động này nhà họ Khương bọn họ cũng tổn thất có ít đâu, các cao thủ của gia tộc gần như đã hy sinh toàn bộ, tại sao không ai bồi thường cho bọn họ chứ?  

             Có điều, bây giờ nhà họ Khương là kẻ thua cuộc, bị vơ vét tài sản và yêu cầu bồi thường là chuyện khó tránh khỏi.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Ngay sau đó, Lâm Hàn và Tiêu Nhã đàm phán với nhà họ Khương chuyện bồi thường.  

             Ý đồ của nhà họ Khương là muốn dùng tiền để giải quyết, nhưng vốn dĩ nhà họ Tiêu cũng không thiếu tiền, huống chi những cao thủ của nhà họ Tiêu đã ngã xuống cũng không thể lấy tiền để mua về được. Từ khi vừa bắt đầu, Tiêu Nhã đã luôn nhìn chằm chằm vào sản nghiệp của nhà họ Khương.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Còn về Lâm Hàn, sau khi anh lấy lại được 100 tỷ thì đã chiến thắng cuộc cá cược với Dương Tiêu rồi, vì thế cũng chẳng cần thêm tiền làm gì, dù sao cơ ngơi nhà họ Lâm lớn như vậy, còn lắm tiền hơn nhà họ Khương rất nhiều, vì lẽ đó anh cũng chẳng thèm tiền của nhà họ Khương.  

             Do đó, Lâm Hàn cũng giống Tiêu Nhã, luôn dán mắt vào mớ sản nghiệp trong tay nhà họ Khương.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Lâm Hàn, Tiêu Nhã và người của nhà họ Khương bàn một mạch tới trưa, sau cùng ba bên mới miễn cường hài lòng.  

             Ngoài 100 tỷ kia ra, nhà họ Khương sẽ bồi thường cho Lâm Hàn một công ty điện ảnh nổi tiếng ở Hoa Hạ, nó tọa lạc tại thành phố Thiên Kinh, tên là công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh. Giá trị vốn hóa thị trường gần đến 100 tỷ, mặc dù chưa đến 100 tỷ nhưng tổng giá trị thực tế lớn hơn con số này rất nhiều.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Dù sao để sáng lập một công ty điện ảnh, cũng cần phải đổ vào không biết bao nhiêu tiền và nhờ vả các mối quan hệ, theo như Lâm Hàn ước chừng, công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh này trên thực tế trị giá hơn 200 tỷ, vả lại không phải chỉ cần có tiền là gây dựng được công ty này.  

             Còn về khoản bồi thường của nhà họ Khương cho nhà họ Tiêu, bao gồm 50 tỷ và rất nhiều các xí nghiệp lớn nhỏ khác, theo giải thích của Tiêu Nhã cho Lâm Hàn, những sản nghiệp này gộp lại cũng chiếm tầm 30% sản nghiệp trong tay của nhà họ Khương.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Ban đầu, Tiêu Nhã cũng muốn giúp Lâm Hàn tranh thủ nhiều hơn, hoặc định mang một ít các sản nghiệp đoạt được đưa cho Lâm Hàn, nhưng đều bị Lâm Hàn từ chối.  

             Bởi vì những sản nghiệp này quy mô không giống nhau nên quản lý cực kỳ phiền phức, Lâm Hàn chỉ cần đoạt một cái công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh lớn nhất thì đã cảm thấy hoàn toàn đủ rồi, không cần thiết phải lấy nhiều cái sản nghiệp nhỏ làm gì, mất thời gian lắm.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Cuối cùng, tổng cộng nhà họ Khương phải bồi thường hết 250 tỷ, bao gồm 1 công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh với giá trị vốn hóa thị trường gần 100 tỷ và rất nhiều các sản nghiệp quy mô tầm trung và nhỏ. Tất cả gộp lại cũng tổn thất gần 30% sản nghiệp của nhà họ Khương.  

             Sau khi nhận được tiền, hợp đồng chuyển nhượng cũng nhanh chóng được chuẩn bị xong, Lâm Hàn và Tiêu Nhã dẫn một đám cao thủ thoả mãn rời khỏi nhà chính của họ Khương.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Cụ Khương và Khương Thư Nhai bất lực đứng nhìn đám người Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời đi, 30% sản nghiệp của nhà họ Khương chỉ có thế mà bị Lâm Hàn và người của nhà họ Tiêu đoạt mất!  

             Nhưng dù không cam tâm, cụ Khương và Khương Thư Nhai cũng hết cách với đám người Lâm Hàn, dẫu sao hiện tại thế cuộc cũng đã định, nhà họ Khương bọn họ nếu không chịu bồi thường, làm hài lòng Lâm Hàn và Tiêu Nhã, thì họ khó tránh một cuộc giao tranh đẫm máu.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Sau đó, dù cho nhà họ Khương vẫn trụ được thì nhất định cũng sẽ thiệt hại nặng nề, còn chưa kể các nhà quý tộc khác và đông đảo các thế gia dòm ngó, đến lúc đó thì cũng không thể tiếp tục sống sót.  

             Sau khi Tiêu Nhã và Lâm Hàn ra khỏi nhà họ Khương, cô ấy bèn nhìn anh với vẻ biết ơn: "Lâm Hàn, thật sự tôi không biết cảm ơn anh thế nào nữa, vốn nhà họ Tiêu đã đứng ở bờ diệt vong, bây giờ không những thoát khỏi mà còn đoạt được rất nhiều sản nghiệp từ tay nhà họ Khương".  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             "Không cần cảm ơn, thật ra ban đầu tôi tiếp cận cô cũng vì muốn mượn tay nhà họ Tiêu để đối phó với nhà họ Khương, bởi vì tôi có cá cược với một người, phải lấy được của nhà họ Khương 100 tỷ", Lâm Hàn thẳng thắn nói, đến lúc này cũng không cần phải giấu giếm gì nữa, nên nói rõ tất cả thì tốt hơn.  

             "Hở?", Tiêu Nhã sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, nói: "Thì ra ban đầu anh tiếp cận tôi cũng là vì... Anh vốn chẳng có tình cảm gì với tôi sao?"  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Tôi đã lập gia đình rồi, tình cảm của chúng tôi rất tốt, nhưng có điều tôi cũng rất nể phục cô, chúng ta vẫn làm bạn bè được mà, sau này còn có thể hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau".  

             Trải qua chuyện này, Lâm Hàn càng ý thức được tầm quan trọng của việc gia tăng thực lực bản thân, mà muốn làm được chuyện đó thì không những phải làm cho thế lực dưới trướng mình trở nên mạnh mẽ mà còn phải kết giao thêm những đồng minh đáng tin cậy.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Giống như lần này, nếu không có Trương Thiên Sơn và nhà họ Vương hỗ trợ, còn thêm Lý Minh giúp liên lạc với người của đoàn thanh tra Hoa Hạ, dù Lâm Hàn có liều mạng thế nào cũng không đủ khả năng đến giúp nhà họ Tiêu, càng không thể tự dựa vào sức mình để lấy được 100 tỷ từ nhà họ Khương.  

             Sau cơn kinh ngạc, đáy mắt Tiêu Nhã dần hiện lên tia mất mát, nhưng lập tức bị cô ấy che giấu mất.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             "Đương nhiên rồi, sau này có gì cần nhờ Tiêu Nhã tôi, nhờ nhà họ Tiêu, anh cứ việc nói, tôi nhất định sẽ ra mặt hỗ trợ. Sau chuyện này, nhờ có anh mà khi về có lẽ tôi cũng được trở thành gia chủ nhà họ Tiêu rồi, đã có quyền phát biểu trong gia tộc", Tiêu Nhã cười nói.  

             Đoàn người Lâm Hàn liền lập tức trở lại trang viên nhà họ Tiêu nghỉ ngơi, còn Tiêu Nhã phải tiếp tục bận rộn chuyện ở bên hầm mỏ, sắp xếp ngày mai đón tiếp đoàn thanh tra Hoa Hạ.  

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


             Trên xe, nhìn số dư 200 tỷ trong thẻ của mình, tâm trạng anh lập tức phấn chấn hơn, móc điện thoại gọi thẳng cho Dương Tiêu.  

             

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Bình luận

Truyện đang đọc