CHÀNG RỂ VÔ SONG

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             “Hả? Sao lại là Tiêu Nhã?”  

             Sắc mặt Dương Khiết đột nhiên thay đổi, đi ăn với ai là sự khác biệt rất lớn, nếu là người khác Dương Khiết có thể thoải mái đối mặt, nhưng với Tiêu Nhã, đột nhiên cô bị áp lực rất lớn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Xét cho cùng, Tiêu Nhã là gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, thế lực hàng đầu Hoa Hạ hiện tại, là người nắm giữ quyền lực thực sự!   

             “Chị cũng không biết, Tiêu Nhã vừa gọi điện tới hẹn riêng chúng ta đi ăn, nói chuyện. Cô ấy tìm chúng ta thông qua truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, vậy nên chị mới vội kéo em lại. Nhanh lên, chúng ta không thể để Tiêu Nhã chờ được đúng không?”, Hạ Sương nói.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.

             “Vậy còn không mau lên!”  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Dương Khiết nghe vậy thì lập tức chạy đi, trở thành cô ấy kéo Hạ Sương chạy về phía trước.  

             Hai cô gái rõ ràng đi giày cao gót nhưng lại chạy với tốc độ 100 mét, họ nhanh chóng chạy đến xe, lên xe ngay lập tức, sau đó khởi động xe rồi ra khỏi bãi đỗ.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Không lâu sau, Hạ Sương đã lái xe đến bên đường trước cửa công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, bắt đầu chờ.  

             Thấy Tiêu Nhã vẫn chưa tới trước mình, Hạ Sương và Dương Khiết đều thở phào một hơi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             “Lát nữa nhất định phải cẩn trọng trong từng lời nói và việc làm, hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói, đừng để lỡ lời”, Hạ Sương dặn dò.  

             Dương Khiết khẽ gật đầu đáp: “Chị Hạ yên tâm đi, em sẽ chú ý. Đây là lần đầu tiên em được tiếp xúc với nhân vật lớn thế này, em nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận”.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Hạ Sương gật đầu rồi không nói gì nữa.  

             Mặc dù Hạ Sương từng trải qua rất nhiều sự kiện lớn, nhưng đây là lần đầu tiên trải qua sự kiện lớn kiểu này, cô ta không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, bắt đầu hít thở sâu, cố gắng thả lỏng bản thân.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Không lâu sau, một chiếc Rolls Royce giảm tốc độ rồi dừng lại, cửa sổ ghế lái phụ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Tiêu Nhã.  

             “Cô Tiêu Nhã”, Hạ Sương đã hạ cửa sổ xe trước, nhanh chóng lên tiếng chào.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             “Đi theo chúng tôi đi”, Tiêu Nhã mỉm cười nói, sau đó lại kéo cửa sổ lên, chiếc Rolls Royce bắt đầu khởi động.   

             Hạ Sương thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Không lâu sau, hai chiếc xe tới một nhà hàng cạnh cầu.  

             Nhà hàng nhìn không sang trọng lắm nhưng nhìn từ bên ngoài thì thấy trang trí rất đẹp, thuộc kiểu nhà hàng đặc trưng. Người bình thường và bạn bè thân thiết sẽ đến nhà hàng này ăn uống, dù sao khẩu vị, view và giá tiền đều ổn, nhưng nó không phải là cao cấp, không trang trọng.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Thấy Tiêu Nhã đưa họ tới ăn ở nhà hàng đặc trưng này, Hạ Sương và Dương Khiết đều nhìn nhau với vẻ hơi kỳ lạ. Tiêu Nhã đưa họ đến nhà hàng này, có nghĩa là coi họ như bạn bè, điều này khiến họ hơi sợ hãi, dù sao thân phận Tiêu Nhã cũng đặc biệt.  

             Hạ Sương và Dương Khiết nhanh chóng xuống xe, đến bên xe Tiêu Nhã.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Lúc này Tiêu Nhã đã xuống xe, mà phía sau cũng có một người phụ nữ nữa, cô ấy khoác tay Tiêu Nhã khá thân mật, có vẻ là bạn thân.  

             Tiêu Nhã thấy Hạ Sương và Dương Khiết đã đến thì kéo cô gái bên cạnh lại giới thiệu: “Đây là Tần Liên, là nghệ sĩ mấy ngày trước Lâm Hàn gửi tới đây. Cô ấy sắp quay phim ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh các cô, nhưng giám đốc cũ của công ty lại muốn sử dụng quy tắc ngầm. Vậy nên sau khi bị tôi xử lý, Lâm Hàn cũng cách chức người đó rồi điều các cô tới đây”.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.

             “Chào cô Tần Liên”, Hạ Sương và Dương Khiết mỉm cười chào đón.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Mà lúc này Tần Liên đã quay người lại, dựa vào ánh đèn bên cạnh, Hạ Sương và Dương Khiết cũng nhìn rõ mặt Tần Liên, hai người lập tức kinh ngạc.  

             Hạ Sương và Dương Khiết đều có ngoại hình rất đẹp, luôn là những người đẹp thu hút ánh nhìn nhất trong đám đông. Hai cô cũng rất tự tin vào ngoại hình của mình, thuộc loại nhan sắc người đẹp hàng đầu.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tuy nhiên khi nhìn thấy Tần Liên, Hạ Sương mới nhận ra mình chẳng là gì cả, chỉ là người đẹp bình thường mà thôi, Tần Liên mới là người đẹp hàng đầu.  

             Hạ Sương đều rất ngạc nhiên, hai cô không ngờ trên đời này lại có một người phụ nữ đẹp đến thế, khuynh nước khuynh thành, giống như người bước ra từ trong truyện tranh.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Nếu không phải vẫn chưa quen thì Hạ Sương rất muốn được véo má Tần Liên, xem xem khuôn mặt cô ấy có phải thật không, nhìn xem người đẹp như vậy có thật sự tồn tại không.  

             Lúc này Tiêu Nhã cũng giới thiệu với Tần Liên: “Đây là Hạ Sương, đây là Dương Khiết. Hạ Sương là giám đốc mới của Quang Ảnh do Lâm Hàn đào tạo, còn Dương Khiết là phó tổng giám đốc công ty, em dâu Lâm Hàn”.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tần Liên nghe thấy một người là người Lâm Hàn đào tạo và một người là người thân Lâm Hàn, đột nhiên trở nên nhiệt tình với Hạ Sương  hơn nhiều, dù sao Lâm Hàn cũng là đại ân nhân của cô.  

             “Xin chào”, Tần Liên lịch sự chào hỏi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tuy nhiên Hạ Sương và Dương Khiết đều không đáp lại, họ vẫn ngơ ngác nhìn Tần Liên dường như không thể hoàn hồn trước vẻ đẹp khuynh thành của cô ấy.  

             Thấy vậy, Tần Liên nhìn Tiêu Nhã với vẻ hơi kỳ lạ.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tiêu Nhã mỉm cười, kéo Hạ Sương và Dương Khiết.  

             Lúc này hai cô gái mới tỉnh táo lại.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             “Thật xin lỗi đã thất lễ, cô Tần thật sự quá xinh đẹp, trước khi nhìn thấy cô tôi thật sự không dám tin trên đời này lại có người đẹp như thế”, Hạ Sương hơi ngượng ngùng.  

             Tần Liên nghe xong liền cười nói: “Hai cô quá khen rồi, các cô cũng rất đẹp, đều là đại mỹ nhân”.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tiêu Nhã cũng cười bảo: “Được rồi, không sao. Sau này đều là người quen cả, không cần chú ý đến phép xã giao. Lúc mới nhìn thấy Tần Liên tôi cũng ngơ ngác một lúc, không ngờ thực lực của Lâm Hàn mạnh đến vậy, thực lực của nghệ sĩ được anh ấy đào tạo cũng mạnh đến thế”.  

             Hạ Sương và Dương Khiết vốn rất sợ và kính trọng Tiêu Nhã, nhưng vừa nãy vì Tần Liên mà họ lại quên mất chuyện này.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Mà bây giờ sau khi hoàn hồn lại, trải qua chuyện vừa nãy, hai cô cũng cảm thấy có vẻ Tiêu Nhã không quá khó tiếp xúc. Mặc dù là gia chủ của thế lực hàng đầu Hoa Hạ, nhưng sau khi bỏ qua thân phận thì cũng như các cô, thậm chí còn khá thân thiện và gần gũi.  

             “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, tôi đói rồi, mau vào ăn đi”, Tiêu Nhã nói rồi kéo Dương Khiết và Hạ Sương, ôm các cô đi vào trong.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Hạ Sương và Dương Khiết hơi hoảng hốt, người cứng đờ, cùng nhau đi vào nhà hàng đặc trưng này.  

             Hạ Sương và Dương Khiết đều không ngờ, Tiêu Nhã là gia chủ của nhà họ Tiêu quý tộc, thế lực hàng đầu Hoa Hạ mà giờ lại thân thiết, coi các cô như bạn thân mà đối xử thế này.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tần Liên ở phía sau thấy thế cũng mỉm cười, bước theo sau.  

             Ban đầu sau khi biết thân phận của Tiêu Nhã, Tần Liên cũng rất sợ hãi, nhưng sau này tiếp xúc nhiều mới phát hiện dường như vì có liên quan đến Lâm Hàn nên Tiêu Nhã đối xử với cô rất gần gũi, thân thiết. Sau đó hai người cũng không ngừng đến gần nhau hơn, bây giờ đã trở thành bạn thân.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Sau đó bốn cô gái thân mật vào nhà hàng ăn uống như những người bạn thân.

Bình luận

Truyện đang đọc