CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 120: Bật lại “Anh Hàn, anh yên tâm đi, tôi sẽ dốc toàn bộ sức mình vì công việc”, Ngô Xuyên bảo đảm.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn gật đầu.

Sau khi rời khỏi khu Bành Hộ, Lâm Hàn bắt một chiếc xe quay về núi Vân Mộng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trời đã về trưa.

Về đến nhà, anh phát hiện phòng khách bỗng có rất nhiều đồ gia dụng và đồ trang trí.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Có bàn uống nước, kệ để tivi, bình hoa, trên tường bên cạnh ảnh cưới có treo một bức tranh phong cảnh, phía dưới có đặt một đóa hoa cúc màu xanh.

Lâm Hàn hơi nhíu mày, những món đồ trang trí này đã làm loạn hết phong cách lãng mạn, ấm áp ban đầu của căn nhà, toàn bộ phòng khách bỗng chẳng ra đâu vào đâu.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Ái dà, ra ngoài lượn một vòng xong về rồi đấy hả?”

Dương Cảnh Đào đang ngồi trên ghế sofa, uống trà, nhìn thấy Lâm Hàn, ánh mắt ông ta bỗng trở nên khinh bỉ: “Đúng là loại chỉ biết ăn rồi chờ chết, cả ngày không làm gì, vừa sáng ngày ra đã ra ngoài đi chơi với mấy thằng lười biếng”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Bố, mấy món đồ gia dụng và trang trí này là sao thế?”, Lâm Hàn mặt lạnh như băng, cất tiếng hỏi.

“Cậu nói mấy đồ trang trí này?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào ngồi vắt chéo hai chân, rung đùi, vô cùng vênh váo: “Thế nào, có phải tôi đã trang trí cho cái phòng khách này rất có phong vị cổ xưa, trông rất nhã nhặn không? Tôi vừa mua mấy món đồ này từ trung tâm thương mại đó. Tôi không phải là cậu, tôi về hưu rồi, mỗi ngày phải kiếm chút việc để làm. Chứ đâu như ai kia, còn trẻ vậy nhưng ngày ngày chỉ biết ăn rồi chờ chết”.

Lâm Hàn không nói gì, chỉ tiến lên gỡ bức tranh phong cảnh bên cạnh bức ảnh cưới xuống.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lâm Hàn, tên vô dụng nhà cậu có ý gì đấy!”

Mặt Dương Cảnh Đào biến sắc, lập tức đứng dậy, ánh mắt lửa giận nhìn Lâm Hàn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Tôi là người treo bức tranh này lên, cậu dựa vào đâu mà tháo nó xuống?”

“Những đồ trang trí này không phù hợp với phong cách thiết kế, đương nhiên phải gỡ xuống rồi, nếu không sẽ mất vui”, Lâm Hàn lạnh lùng nói rồi cầm bình hoa và đóa cúc vứt hết ra ngoài.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đồng thời, Lâm Hàn cũng vứt hết mấy món đồ như bàn uống nước, kệ để tivi ra ngoài cửa.

“Lâm Hàn, cậu muốn làm loạn đúng không!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào tức đến trợn mắt thở phì phò: “Thằng vô tích sự nhà cậu, những món đồ này đều do tôi mua cả! Cậu có tư cách gì mà vứt chúng đi?”

“Bố mua? Nhưng bố đừng quên đây là nhà con”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn nhìn thẳng mặt Dương Cảnh Đào: “Không có sự cho phép của con, ai cho bố mua mấy món đồ này về vậy?”

Dương Cảnh Đào cứng họng, quả thật căn biệt thự này do Lâm Hàn bỏ tiền ra mua, ông ta đã tận mắt nhìn thấy giấy tờ nhà đất.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhưng ông ta tức đến mức run cả người, tên vô dụng này có ý gì? Đang lên mặt với bố vợ sao?

“Cho dù là nhà cậu thì tôi cũng là bố vợ cậu! Tôi cũng là người lớn đối với cậu! Cậu dựa vào đâu mà lớn tiếng với tôi?”, Dương Cảnh Đào quát lớn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Con không lớn tiếng với bố. Giọng điệu của con rất bình thường. Con chỉ muốn nói cho bố biết, không có sự cho phép của con thì đừng có vác mấy thứ đồ linh tinh từ ngoài về nhà, làm loạn hết cả phong cách trang trí ban đầu, Tiểu Lệ sẽ không vui”, Lâm Hàn mặt lạnh như băng, nói.

“Cậu đừng quên, Tiểu Lệ là con gái tôi! Một tay tôi nuôi lớn con bé, bây giờ mua vài thứ đồ về nhà thì đã sao? Tiểu Lệ không vui thì cố mà nhịn, bởi vì tôi là bố con bé”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào cao giọng nói.

“Bố cũng đừng quên, Tiểu Lệ không chỉ là con gái bố, giờ cô ấy còn là vợ con nữa”, Lâm Hàn giọng lạnh như băng: “Con không thích nhìn cô ấy mất hứng, vậy nên cho dù bố là bố vợ con thì cũng không được”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nói rồi, Lâm Hàn vứt hết toàn bộ đống đồ Dương Cảnh Đào mua về ra ngoài.

“Phản rồi, phản rồi!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Đúng là tạo phản mà!”

Dương Cảnh Đào tức đến mức đập mạnh tay xuống bàn: “Đồ khốn nạn, cậu nhìn lại mình xem, mua được cái biệt thự thì mũi hếch lên đến đỉnh đầu rồi! Cậu dám làm vậy với tôi, cậu đang tạo phản đấy! Muốn bật lại tôi đấy hả!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Con không muốn tạo phản, cũng không muốn bật lại bố, con chỉ không muốn nhìn thấy vợ mình không vui”, Lâm Hàn đáp.

“Bố với con đều không thoải mái, bố có thể dọn về nhà cũ ở!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cậu...”

Dương Cảnh Đào giận đến mức không nói nên lời.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dọn về nhà cũ ở? Không đời nào!

Ở căn biệt thự trên núi Vân Mộng này thoải mái biết bao, bầu không khí trong lành, phòng ốc rộng rãi, hoa cỏ gì cũng đều có cả, quan trọng hơn là có thể lên mặt được với mấy người họ hàng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Người ta hỏi mình ở đâu, trả lời một câu núi Vân Mộng là đủ rực rỡ rồi.

Nếu dọn về nhà cũ, thế thì mất mặt chết mất, biết giấu cái bộ mặt già này vào đâu?

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lâm Hàn, thằng ăn bám nhà cậu, Dương Cảnh Đào tôi nuôi cậu hơn năm trời, bây giờ cậu mua được biệt thự rồi thì vong ơn phụ nghĩa, biến thành đứa qua cầu rút ván sao? Còn dám đuổi bố vợ ra ngoài?”, Dương Cảnh Đào tức giận đến mức mắt hằn tia đỏ.

“Con không nói sẽ đuổi bố ra ngoài, con chỉ nói con với bố khó chịu với nhau, bố có thể dọn về nhà cũ”, giọng nói của Lâm Hàn vẫn rất bình tĩnh.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Nếu đã ở chỗ của con thì phải nghe theo quy tắc của con, không có sự cho phép của con, đừng có mang mấy thứ đồ kia về nhà. Ngoài ra, con nhấn mạnh lần nữa, con làm như vậy chỉ đơn giản là vì không muốn nhìn thấy vợ con không vui mà thôi”.

“Cậu, cậu, cậu”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào giậm chân tức giận. Đây là lần đầu tiên tên vô dụng Lâm Hàn ăn nói như vậy với ông ta.

“Ông già, ồn ào gì vậy, có cho người khác ngủ không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Khiết bị tiếng nói của Dương Cảnh Đào đánh thức, cô ấy mặc đồ ngủ đi ra.

“Gia môn bất hạnh! Không ngờ rằng mình lại rước về một thằng con rể đại nghịch bất đạo như vậy”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào thở dài một tiếng rồi ngồi lên sofa.

“Anh rể hai, sao thế? Anh với ông già cãi nhau hả?”, Dương Khiết mở to đôi mắt nhìn Lâm Hàn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cái gì mà cãi nhau, thằng vô dụng này muốn bật lại, muốn làm phản đấy!”

Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, kể lại mọi chuyện đã qua.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sau khi nghe xong, Dương Khiết nói: “Ông già, anh rể hai làm có sai đâu. Ông mua mấy thứ đồ vớ vẩn kia vốn chẳng hợp với cách trang trí trong biệt thự! Làm gì có ai treo tranh phong cảnh bên cạnh ảnh đám cưới!”

“Tiểu Khiết, con đang nối giáo cho giắc đấy, còn giúp thằng ranh Lâm Hàn này nói chuyện nữa”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Hừ, vốn là vậy mà!

Dương Khiết chẳng sợ hãi gì Dương Cảnh Đào: “Hơn nữa, Lâm Hàn là anh rể con, đều là người một nhà, làm gì có nối giáo cho giặc?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Con, con, con...haiz!”

Dương Cảnh Đào thở dài một tiếng, bị con gái và con rể mình lên lớp một trận, ông ta cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Bỏ đi, bỏ đi. Bố không mang mấy thứ đồ trang trí kia về nhà nữa!”

Dương Cảnh Đào xua tay rồi nhìn sang Lâm Hàn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Có điều thằng Lâm Hàn vô dụng kia, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám dùng cái thái độ không coi ai ra gì đế nói chuyện với tôi một lần nữa, tôi sẽ lập tức bảo Tiểu Lệ ly hôn với cậu!”

“Thái độ của con dành cho bố phụ thuộc hoàn toàn vào hành động của bố có làm cho vợ con vui hay không, còn những chuyện khác con mặc kệ”, Lâm Hàn lạnh lùng nói, sau đó đi lên tầng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cậu!”

Dương Cảnh Đào tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Ông già, con đói rồi”, Dương Khiết xoa xoa bụng: “Mình còn chưa ăn cơm trưa đâu”.

“Bảo thằng khốn Lâm Hàn đi mà làm, trước nay, bố chưa bao giờ làm cơm hết”, Dương Cảnh Đào ngồi xuống uống trà cho nguôi giận.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Sao thế, con nhờ bố làm cơm trưa cho con ăn cũng không được nữa hả?”

Dương Khiết tròn măt: “Quả nhiên, bố chẳng hề yêu con gì cả, chưa từng coi con là con gái của bố! Hu hu hu, con đúng là số khổ mà. Một mình ở bên ngoài từ nhỏ, bố không thương, mẹ không yêu...hu hu hu!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nói rồi Dương Khiết bật khóc.

Dương Cảnh Đào nghệt mặt ra, vội vã đáp: “Được rồi, con đừng khóc, bây giờ bố đi nấu cơm cho con ăn!”.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bình luận

Truyện đang đọc