CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



               "Chúng ta còn có cơ hội nào không?", cụ Khương mặt mày khó coi hỏi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Mấy gia chủ nhìn nhau, đều lắc đầu bó tay.  

             Bọn họ đã sớm lên kế hoạch để đối phó nhà họ Tiêu.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Một quý tộc có thể ảnh hưởng tới tương lai đất nước, bọn họ muốn chia cắt nó nên đã dốc hết vốn liếng, đừng nói cao thủ trong gia tộc, ngay cả những tay đấm bình thường cũng được cử ra hết, hoàn toàn chẳng còn ai nữa.  

             Mà các cao thủ thì có lẽ giờ đã bị nhà họ Tiêu và người của Lâm Hàn giết chết hết, cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Tức thì, cụ Khương và các gia chủ của những thế gia phụ thuộc đều nhìn về phía ông chủ nhà họ Chu - Chu Thiên, hy vọng nhà quý tộc đứng đầu ấy có thể lấy ra được điều gì đó xoay chuyển tình hình. Mặc dù trong lòng họ cũng không tin là còn có cơ hội nào nữa.  

             Đối mặt với ánh mắt chờ mong của những gia chủ kia, Chu Thiên cũng muốn lấy ra một cách nào đó, nhưng mà lại chỉ đành bất lực lắc đầu.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Mọi người, cao thủ của các nhà chúng ta đã hy sinh hơn phân nửa rồi, lấy đâu ra cách xoay chuyển tình hình nữa? Giờ nhà họ Tiêu và bên Lâm Hàn, ít nhất cũng còn có hơn trăm cao thủ, những cao thủ còn lại của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ", Chu Thiên bất lực nói.  

             Mặc kệ ngày mai đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống sẽ có kết quả như thế nào thì nhà họ Tiêu cũng chỉ tổn thất về tiền bạc thôi, chẳng có quan hệ gì tới mấy gia tộc bọn họ cả, thậm chí, họ còn có khả năng đối mặt với việc bị tính sổ.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Mấy gia chủ kia nghe vậy, mặt mày suy sụp.  

             Đặc biệt là cụ Khương, vốn đang cực kỳ hăng hái, giờ cả người lại héo như quả cà, tựa như đã già đi mấy chục tuổi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Cụ Khương là ông chủ nhà họ Khương, cũng sắp về hưu, vốn nghĩ rằng lớn như vậy, sống từng tuổi này mà vẫn chưa làm được cống hiến lớn lao nào, bấy giờ mới mặt dày mày dạn đến cầu xin nhà họ Chu, bắt tay kết đồng minh cùng đối phó nhà họ Tiêu.  

             Cụ Khương cứ tưởng rằng trước khi về hưu có thể làm nên chuyện lớn, tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp của nhà họ Khương, khiến gia tộc mình càng lớn mạnh hơn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Nhưng kết quả lại chẳng những không thể tiêu diệt nhà họ Tiêu, mà giờ còn khiến nhà họ Khương tổn thất nặng nề.  

             "Mọi người, hãy đối mặt với sự thật đi", Chu Thiên thở dài, nói với giọng đầy bất lực: "Bây giờ chúng ta đã không còn sức để xoay chuyển tình thế đâu, vẫn nên ai về nhà nấy, nhanh chóng giảm mức tổn thất xuống thấp nhất đi. Lần sau, nếu có cơ hội thì chúng ta lại bắt tay nhau sau vậy".  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Trước buổi tối ngày hôm qua, mấy gia chủ của các nhà đã nghĩ rằng kế hoạch lần này ổn thỏa hết rồi, nhà họ Tiêu sắp bị diệt vong, mỗi một gia tộc trong họ đều có thể được phân một phần sản nghiệp của nhà họ Tiêu. Nhưng sau một đêm, tình thế lại xoay chuyển, liên minh hai nhà quý tộc lớn cũng bó tay hết cách.  

             Mấy gia chủ nhìn nhau, đều hơi không cam tâm, nhưng lại chẳng có cách nào. Hành động lần này của họ vốn coi hai nhà Chu - Khương là chính, chủ yếu cũng dựa vào lực lượng của hai nhà đó.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Giờ cả hai nhà Chu - Khương đều bó tay, thì những thế gia phụ thuộc như họ càng không có biện pháp.  

             "Haiz!"  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Mấy gia chủ đều thở dài, lần lượt bất lực bỏ về.  

             Còn cụ Khương, sắc mặt lại cực kỳ khó coi. Những gia tộc kia, có lẽ về sau sẽ bị nhà họ Tiêu tìm tới cửa, nhưng chỉ cần bồi thường thích đáng thì có thể coi như xong, nhà họ Tiêu cũng không thể làm gì họ.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Nhưng nhà họ Khương lại khác, hai nhà Tiêu - Khương vốn là kẻ thù mấy đời với nhau. Giờ nhà họ Khương tổn thất nặng nề, nhà họ Tiêu lại có Lâm Hàn giúp đỡ, bọn họ chẳng phải sẽ nghĩ cách để đối phó nhà họ Khương sao? Lần này, e rằng nhà họ sẽ tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.  

             Cùng lúc đó, tại một hộp đêm ở thành phố Thiên Kinh.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Khương Thư Nhai sung sướng cả đêm, nên giờ đang ngủ trong một căn phòng, cả người cậu ta nồng nặc mùi rượu, bên cạnh lại có một đám gái xinh ăn diện nóng bỏng.  

             Khương Hồng là một người làm của nhà họ Khương, bình thường vẫn đi theo Khương Thư Nhai làm việc. Tối hôm qua, anh ta phát hiện Khương Thư Nhai biến mất, còn xảy ra chuyện khẩn cấp như vậy, nên Khương Hồng cũng không dám giấu giếm, đành phải báo cho cụ Khương.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Sau đó mới có hội nghị các đồng minh, rồi các gia tộc cử toàn bộ cao thủ đi chi viện. Giờ anh ta cũng biết lần hành động này của quân liên minh đã thất bại, không thể cứu vãn được nữa, các nhà đều lo bo bo giữ mình.  

             Mà nhà họ Khương là gia tộc có khả năng bị nhà họ Tiêu trả thù nhất. Bây giờ, phải về nhà họ Khương họp, bàn cách để đối phó với sự trả thù của nhà họ Tiêu và Lâm Hàn. Khương Hồng có nhiệm vụ đi tìm Khương Thư Nhai về.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Bước vào hộp đêm mà cậu chủ hay đến, hỏi thăm nhân viên trong quán, Khương Hồng đã nhanh chóng tìm tới căn phòng của Khương Thư Nhai.  

             Đẩy cửa ra, cả phòng đều tràn ngập mùi vị của sự xa hoa dâm dật. Khương Hồng đi tới cạnh Khương Thư Nhai, cẩn thận dời đùi của một người nữ ra khỏi ngực cậu ta.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Cậu chủ, dậy, dậy nào, mau theo tôi về. Nếu không trở về, cụ Khương sẽ nổi giận đó", Khương Hồng không ngừng gọi.  

             Khương Thư Nhai chậm rãi tỉnh lại, thấy là Khương Hồng, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, mới sáng sớm.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Khương Hồng, sớm vậy mà tới tìm tôi làm gì? Dù sao mọi chuyện bên liên minh đều suôn sẻ, tôi ngủ thêm một lát rồi về cũng chẳng ảnh hưởng tới toàn cuộc", Khương Thư Nhai hơi bực bội nói. Cậu ta quẩy cả đêm ở hộp đêm nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng bên liên minh hết thảy vẫn thuận lợi.  

             "Cậu chủ, cậu mau đi về đi, xảy ra chuyện lớn rồi", Khương Hồng ỉu xìu nói: "Ngay tối hôm qua, sau khi cậu rời khỏi, nhà họ Tiêu bên kia bèn hành động, chỉ trong một đêm, toàn bộ cao thủ của quân liên minh chúng ta đang núp trong hầm mỏ đều bị giết chết hết. Chúng ta thất bại rồi!"  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Cái gì? Bị giết chết hết? Không thể nào? Nhà họ Tiêu lấy đâu ra nhiều người như vậy?", Khương Thư Nhai lập tức tỉnh cả ngủ.  

             "Cậu chủ ơi, tôi nào dám lấy chuyện này ra để lừa cậu chứ? Tự cậu về xem sẽ biết, giờ mau theo tôi về đi. Lát nữa, ông chủ mà không thấy cậu thì sẽ nổi giận đó", Khương Hồng vội vàng nói.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Khương Thư Nhai nhìn chằm chằm vào Khương Hồng, có vẻ thật sự không phải đang nói đùa. Bình thường, Khương Hồng cũng không dám nói xạo cậu ta, trong lòng lập tức giật mình hoảng sợ. Nhà họ Tiêu kia lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy mà càn quét hết toàn bộ cao thủ quân liên minh đang núp trong hầm chứ?  

             Nhưng ngay sau đó, Khương Thư Nhai lại nghĩ tới kế hoạch của họ, chẳng phải sáng nay đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh sẽ đến đây sao? Cho dù nhà họ Tiêu có giết chết được hết những cao thủ bên phe liên minh đang núp trong hầm thì sao mà kịp đối phó với đoàn thanh tra chứ?  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Sợ cái gì, chẳng phải chỉ tổn thất số đông cao thủ thôi sao? Nhìn thời gian thì đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh hẳn là sắp đến rồi. Nhà họ Tiêu họ vẫn không thoát khỏi cảnh diệt vong đâu", Khương Thư Nhai cười nói.  

             Tuy không biết nhà họ Tiêu đào đâu ra nhiều cao thủ như vậy, có thể càn quét sạch cao thủ bên liên minh, nhưng bọn họ vẫn khó mà thoát khỏi cảnh diệt vong. Nhà họ Khương cậu ta tổn thất những cao thủ kia thì vẫn có thể dùng tiền để đào tạo ra lại.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Khương Hồng nghe vậy, sắc mặt lại hơi khó coi, nói: "Cậu chủ, cậu ở đây suốt đêm nên không biết đã xảy ra chuyện. Hôm nay, đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh sẽ không tới".

Bình luận

Truyện đang đọc