CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1247

Sau đó Lam Tư Vũ trốn vào bên trong quán rượu này, mới xảy ra những chuyện lúc sau.

Lúc này, người của đối phương cũng đã đuổi đến, Lam Tư Vũ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Nếu như cô ta không bị thương, đừng thấy mấy người phía đối phương là cao thủ, Lam Tư Vũ tự tin một mình mình cũng có thể đối phó với mấy tên cao thủ này.

Nhưng bây giờ, Lam Tư Vũ đã bị trọng thương, lại ở trong góc của quán rượu này, chính mình đã tự chặt đứt đường lui của bản thân. Lam Tư Vũ lúc này hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương, hơn nữa còn không có bất cứ cơ hội chạy trốn nào hết.

Lúc này Lam Tư Vũ cực kỳ hối hận, đáng lẽ không nên đi vào quán rượu, càng không nên đi vào trong cái góc này, nhất là không nên tin tưởng người đàn ông bên cạnh.

Vừa nãy Lam Tư Vũ còn tưởng rằng anh ta có hơi khác biệt, khác so với mấy tên háo sắc trong quán rượu, có thể giúp cô ta, Lam Tư Vũ còn gửi gắm hy vọng vào anh.

Nhưng bây giờ xem ra, anh ta cũng giống với mấy người kia mà thôi, căn bản chẳng giúp được gì cô ta hết.

Thậm chí bởi vì gửi gắm hy vọng vào người đàn ông này mà Lam Tư Vũ đã mắc sai lầm, đã để vuột mất cơ hội chạy trốn với chút hy vọng nhỏ nhoi.

Mà bây giờ, Lam Tư Vũ đã hoàn toàn không còn cơ hội nào hết.

Ngay lập tức, Lam Tư Vũ có hơi tuyệt vọng, mặc dù đã giác ngộ chuyến đi lần này nếu làm xong sẽ xảy ra tình huống ngày hôm nay, thế nhưng thật sự đến lúc này cô ta vẫn không thể bình tĩnh đối mặt được.

Mà lúc này, mấy người đàn ông mặc đồ đen đã đuổi đến, nhưng cũng không định nhiều lời, cũng không để ý đến việc đối phương là một cô gái mà trực tiếp cùng nhau xử lý, mấy người bọn họ đồng loạt ra tay với Lam Tư Vũ.

Nhìn bộ dáng ra tay của bọn họ tuy không có vẻ muốn giết chết Lam Tư Vũ ngay tại chỗ nhưng rõ ràng là đã chuẩn bị khiến Lam Tư Vũ bị trọng thương, sau đó bắt đi nên ra tay rất tàn nhẫn.

Lam Tư Vũ thấy vậy có hơi tuyệt vọng, mặc dù biết không có cơ hội nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chuẩn bị động thủ.

Mà vào lúc Lam Tư Vũ đang chuẩn bị phản kháng thì lại phát hiện bóng dáng bên cạnh mình bỗng loé lên.

Bỗng chốc, Lâm Hàn, người mới vừa rồi vẫn còn dửng dưng ngồi bên cạnh không hề có ý định xen vào việc của người khác lúc này lại đi đến trước mặt của mấy người đàn ông mặc đồ đen, vừa khéo chắn phía trước Lam Tư Vũ.

“Tôi nói này, mấy người đàn ông lại động tay động chân với một cô gái có phải có hơi quá đáng rồi không?”, Lâm Hàn tuỳ tiện tìm một cái cớ nói.

Trên thực tế Lâm Hàn hiểu rõ, nữ sát thủ này không phải là người tầm thường, hoàn toàn không phải là một cô gái bình thường, mấy người đàn ông này cùng nhau tiến lên cũng không có gì quá đáng cả.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen thấy Lâm Hàn ra mặt cũng có hơi bất ngờ, nhưng căn bản cũng chẳng xem anh ra gì, bọn họ cũng không phải là đám tay chân bình thường, toàn bộ đều là cao thủ cả.

Mà ở trong mắt của bọn họ, Lâm Hàn uống rượu ở trong một quán rượu như này thì có thể là ai được cơ chứ, cũng chỉ có cấp bậc ngang mấy tên lưu manh mà thôi, hoàn toàn không xứng là đối thủ của bọn họ.

“Thằng nhãi ranh này ở đâu ra thế? Khuyên mày một câu, thức thời một chút, cút sang một bên nhanh lên. Chuyện này không phải là chuyện mà mày có thể quản được đâu”.

“Thật sự đúng là không biết trời cao đất rộng, chúng tao là người mày có thể trêu chọc được chắc”.

“Muốn xen vào việc của người khác, tốt nhất tự xem lại bản thân xem có bản lĩnh đấy không đã”.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen cảm thấy nực cười nhao nhao nói, giống như thấy một chuyện vô cùng hài hước.

Mà Lam Tư Vũ ở đằng sau cũng có chút thất vọng, vốn còn cho rằng Lâm Hàn có cách cứu mình, ví dụ như biết lối thoát nào đó, hoặc là có thân phận gì đó có thể bảo vệ cô ta. Nhưng lại không ngờ được rằng cách của Lâm Hàn chính là trực tiếp ra tay, một người đấu lại với mấy người của đối phương.

Lam Tư Vũ rõ ràng không cho rằng Lâm Hàn là đối thủ của mấy người kia, dù sao mấy người bên phía đối phương cũng đều là cao thủ, thân thủ không tồi. Lam Tư Vũ cảm thấy, đừng nói là mấy người đó, cho dù chỉ là một người trong số đó thì Lâm Hàn cũng tuyệt đối không có khả năng chiến thắng đối phương.

Nhưng mặt khác, Lam Tư Vũ ngược lại cảm thấy có chút bất ngờ và vui mừng, không ngờ Lâm Hàn vậy mà giữ lời, thật sự định giúp cô ta, cũng không có lừa cô ta.

Nghĩ đến đây, Lam Tư Vũ cũng có chút cảm kích nhìn Lâm Hàn vì anh không lừa gạt cô.

Mà Lâm Hàn lúc này cũng không muốn nhiều lời, mấy lời vừa nói kia chẳng qua cũng chỉ là tuỳ tiện tìm một cái cớ mà thôi, ngoài ra cũng không muốn để đối phương biết được thân phận của mình.

Lâm Hàn biết, mấy người đàn ông mặc đồ đen này là cao thủ, từ lúc bọn họ bước vào quán rượu, Lâm Hàn đã phát hiện ra điều này rồi.

Nhưng Lâm Hàn tự tin vào thân thủ của mình, có lẽ bản thân mình trước đây chỉ là đối thủ của một người trong số bọn họ, có điều sau khi trải qua khoảng thời gian này thì thân thủ của Lâm Hàn cũng đã tăng lên đáng kể.

Lúc này dù phải đối mặt với mấy cao thủ bên đối phương thì Lâm Hàn cũng có đủ sức chiến đấu.

Bình luận

Truyện đang đọc