CHÀNG RỂ VÔ SONG

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********

Tại tòa nhà trụ sở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Lâm Hàn nghe kế hoạch về tương lai công ty của Hạ Sương, khẽ gật đầu tán thưởng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Được, cô nhìn xa trông rộng đấy, tôi cũng có dự định ở mặt này từ trước rồi”, Lâm Hàn nói.

Hạ Sương và Dương Khiết nghe vậy quay sang nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra vui mừng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc trước các cô còn hơi lo, sợ kế hoạch của mình sẽ bị Lâm Hàn từ chối.

Dù sao, tình hình Quang Ảnh bây giờ cũng đã ngồi chễm chệ trên vị trí doanh nghiệp đứng đầu trong ngành giải trí Hoa Hạ. Miễn ổn định, tất nhiên tiền vô như nước. Dù gì thì thị trường Hoa Hạ cũng lớn, kiếm được cũng nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nếu bước ra quốc tế, tuy có cơ hội ra nước ngoài và mở rộng ảnh hưởng, nhưng cũng tiềm ần những rủi ro lớn.

Nếu thất bại, không những không thể vươn ra thị trường nước ngoài, mà thậm chí còn có nguy cơ mất vị trí đứng đầu trong ngành giải trí Hoa Hạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Suy cho cùng, tiến quân vào ngành giải trí nước ngoài cần bỏ rất nhiều công sức và nguồn lực.

Nếu xâm nhập thành công sẽ có ý nghĩa rất lớn về tầm ảnh hưởng, tăng thêm thể diện, cũng có thể chứng minh cho cộng đồng quốc tế thấy khả năng của ngành giải trí Hoa Hạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng xét cho cùng, thật ra lợi ích cũng chẳng hơn bao nhiêu, dù sao thị trường Hoa Hạ rất lớn, chưa chắc vươn tay ra nước ngoài có thể kiếm được nhiều hơn thị trường trong nước.

Nói cách khác, việc mở rộng ra nước ngoài là chuyện ít lợi ích mà lắm nguy cơ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tất nhiên, lựa chọn ổn định năng lực cạnh tranh như giờ ở trong nước có thể tiếp tục kiếm tiền, nhưng thế thì hơi nhàm, khiến những người muốn gây dựng sự nghiệp như Hạ Sương và Dương Khiết có chút không cam lòng.

Quang Ảnh có thể có được cảnh tượng bây giờ, đương nhiên phải kể đến sự cố gắng của hai người trong thời gian này. Nhưng hơn hết là do chính nền tảng của Quang Ảnh và sự giúp đỡ của Tiêu Nhã.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nếu không có Tiêu Nhã, đâu ra lắm công ty chủ động hợp tác với Quang Ảnh như vậy?

Bây giờ nghe Lâm Hàn đồng ý, Hạ Sương và Dương Khiết cũng rất phấn khởi. Giờ nghĩ lại mới thấy lo lắng lúc trước đúng là hơi thừa, người như Lâm Hàn sao có thể chỉ vì lợi ích, vì chút lợi nhuận đó mà để Quang Ảnh tiếp tục phát triển ở Hoa Hạ chứ không tiến ra nước ngoài?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc bấy giờ, Lâm Hàn mới nói: “Nhưng muốn tiến ra nước ngoài thì đầu tiên phải ổn định ở trong nước, sau đó mới chuẩn bị sẵn sàng tiến quân ra ngành giải trí nước ngoài. Ngoài ra gần đây thành phố Thiên Kinh cũng có một số việc, đến lúc đó có thể sẽ cần mọi người giúp, vì vậy việc gia nhập ngành giải trí nước ngoài buộc phải muộn hơn một chút”.

Hạ Sương và Dương Khiết nghe xong gật đầu, các cô hiểu điều này, muốn tiến quân ra nước ngoài không dễ vậy, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, không thể hấp tấp được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tuy hiện tại Quang Ảnh đang rất lớn mạnh, cực kỳ nổi tiếng trong ngành giải trí Hoa Hạ, nhưng dù sao ngành giải trí Hoa Hạ cũng khác ngành giải trí nước ngoài, không ai biết quy tắc và sức cạnh tranh của ngành giải trí nước ngoài ra sao. Vì vậy, trước khi mở rộng ra thị trường giải trí nước ngoài, nhất định họ phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Nghe Lâm Hàn bảo độ này có chuyện phải xử lý ở thành phố Thiên Kinh, Hạ Sương và Dương Khiết cũng hơi tò mò.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Các cô có biết hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, nhưng lại không biết Lâm Hàn muốn tham dự hội nghị này. Dù sao, theo những gì các cô biết thì Lâm Hàn chỉ có Quang Ảnh ở thành phố Thiên Kinh, không thuộc thế lực địa phương thì không có tư cách tham gia hội nghị quý tộc lần này.

“Cậu Lâm, có chuyện gì cần làm ở thành phố Thiên Kinh thế?”, Hạ Sương thắc mắc hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn chỉ cười, không định giải thích bây giờ mà nói: “Không vội, cứ xử lý xong chuyện Quang Ảnh trước đã”.

Qua lần tiếp xúc từ qua đến nay, nhất là sau khi biết thành tích của Hạ Sương trong thời gian này, Lâm Hàn càng đánh giá cao Hạ Sương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bởi vậy, Lâm Hàn đã chuẩn bị dẫn Hạ Sương tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này.
Mặc dù có lẽ Hạ Sương sẽ không giúp được gì trong hội nghị lần này, nhưng cô ta có thể học hỏi được nhiều kiến thức hơn. Mà sau hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, anh cần Hạ Sương để giải quyết những sản nghiệp giành được và mới thành lập.
Mặc dù những nhân tài quản lý mà Lâm Hàn dẫn theo từ thành phố Phụng Thiên có vẻ không đủ. Nhưng sau này có thể tuyển dụng hoặc cắt cử tới đây, và người tổng phụ trách nhất định phải do Lâm Hàn sắp xếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Với Lâm Hàn và nhà họ Lâm, thế lực thành phố Thiên Kinh cũng quan trọng, đương nhiên anh sẽ không xem nhẹ. Mà người tổng phụ trách có thể ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển thế lực ở đây, tất nhiên lại càng quan trọng hơn.
Mà trước mắt, Lâm Hàn thấy Hạ Sương rất phù hợp để làm người phụ trách, tuy Hạ Sương không có kinh nghiệm gì, nhưng nhìn năng lực của cô ta thì có vẻ vẫn đủ khả năng này.
Đặc biệt là dạo này Quang Ảnh bận rộn như vậy, cơ man là chuyện bận tối mặt, thế mà Hạ Sương vẫn bình tĩnh xử lý mọi việc ổn thỏa đâu ra đấy, thậm chí còn quen với kiểu bận rộn này, điều này càng khiến Lâm Hàn cảm thấy Hạ Sương có khả năng ấy.
Người phụ trách thế lực thành phố Thiên Kinh cực kỳ quan trọng, hơn nữa còn phải là người tài giỏi có đủ năng lực mới đảm nhiệm được. Bên cạnh Lâm Hàn lúc này, có vẻ chỉ mỗi Hạ Sương có năng lực đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chính ra Tôn Minh cũng có khả năng đó, nhưng ông ta không thể đi được, tạm thời quỹ đầu tư Nhân Phàm không thể rời ông ta được.
Còn lại, Lâm Hàn vẫn phải điều người từ nhà họ Lâm tới.
Nhưng những người có năng lực và đáng tin tưởng, sao có thể ngồi không hay giữ chức vụ không quan trọng, không phải vị trí trọng yếu trong nhà họ Lâm. Lâm Hàn cử bất cứ ai trong số họ thì đều phải hy sinh chút sản nghiệp khác. Mà anh thì lại không muốn thấy điều đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hạ Sương lại khác, cô ta không chỉ có năng lực mà còn đáng để Lâm Hàn tin tưởng. Hơn nữa, giờ Hạ Sương chỉ là tổng giám đốc điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Đừng thấy sức ảnh hưởng to lớn của Quang Ảnh ở Hoa Hạ mà lầm, với sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Lâm, nó thực sự không là gì và cũng chẳng quan trọng chút nào. Cập *nhật chương mới nhất tại TгцуenАРР.cом

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giống như lúc trước khi vừa tiếp nhận Quang Ảnh, Lâm Hàn không hề muốn quản lý, cũng chưa từng tới. Nếu không phải cân nhắc đến sự phát triển của Tần Liên và bồi dưỡng năng lực của Hạ Sương lẫn Dương Khiết, có lẽ Lâm Hàn sẽ không đổi tổng giám đốc của Quang Ảnh.

Dù bây giờ điều Hạ Sương đi cũng không ảnh hưởng tới sự phát triển của Quang Ảnh, vì vẫn còn Dương Khiết, mai sau cũng không quá bận, một mình Dương Khiết vẫn có thể xử lý được. Thời gian này năng lực của cô ấy cũng dần được trau dồi, tuy còn kém Hạ Sương nhưng vẫn có thể lèo lái Quang Ảnh ổn định. Lâm Hàn tin rằng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hạ Sương và Dương Khiết nghe Lâm Hàn nói vậy, dù hơi ngờ vực nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Sau đó, Hạ Sương và Dương khiết tiếp tục báo cáo để Lâm Hàn biết được sự phát triển vượt bậc của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh trong giai đoạn này.

Bình luận

Truyện đang đọc