CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1060

Ngay sau đó, sau khi quan sát kỹ lưỡng, tổ trưởng tổ bảo vệ cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn. Rõ ràng vừa nãy có sáu người bước đến, nhưng bây giờ nhìn qua camera lại chỉ thấy bốn người, sao lại không thấy hai người còn lại đâu nữa?

“Không ổn rồi”, tổ trưởng tổ bảo vệ nhíu mày.

“Lão đại, có chuyện gì sao?”, một bảo vệ khác ở bên cạnh khó hiểu hỏi.

Lâm Vinh nhìn bảo vệ đó rồi nói: “Tiểu Hạ, cậu đến bãi đỗ xe âm thầm quan sát xem nhóm người này đang làm gì, sao tôi không thấy hai người nữa đâu rồi”.

“Hả? Nhóm người này có vấn đề gì sao? Không phải đang nói chuyện thôi à?”, Tiểu Hạ hơi khó hiểu.

Lâm Vinh trừng mắt nhìn Tiểu Hạ: “Chuyện này rất nghiêm trọng, cậu nghiêm túc một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo! Bây giờ lập tức đi quan sát, nhớ phải đứng xa một chút, đừng để bọn chúng phát hiện, biết chưa?”

Tiểu Hạ bị Lâm Vinh quát thì giật mình, bình thường tổ trưởng đối xử với cậu ta rất tốt, tính tình cũng tương đối điềm đạm, trước đây chưa thấy anh ta nổi giận bao giờ, đây là lần đầu tiên nên Tiểu Hạ thấy hơi sợ.

Thấy Lâm Vinh nghiêm túc như thế, tuy không biết có chuyện gì nhưng Tiểu Hạ cũng tỏ ra nghiêm túc hơn, gật đầu rồi nhìn vị trí nhóm người mà Lâm Vinh chỉ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi Tiểu Hạ đi, Lâm Vinh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm camera.

Lúc này nhóm người của Tạ Kiến Bình cũng đã gài bom xong, chúng nhanh chóng về lại xe của mình cách đó không xa.

Nhìn có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cả nhóm chỉ đứng đó nói chuyện một lúc, nói xong thì đi, nhưng Lâm Vinh đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đầu tiên, nhóm người này bỗng dưng đứng cạnh xe Dương Lệ để nói chuyện, còn cố ý che cho hai người kia, không biết hai người đó đã làm gì với chiếc xe.

Thứ hai là bây giờ, sau khi lên xe, nhóm người này vẫn chưa đi mà chỉ ngồi trên đó.

Kết hợp những điều này lại, Lâm Vinh càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Chẳng mấy chốc Tiểu Hạ đã thông báo lại qua bộ đàm: “Lão đại, tôi thấy nhóm người đó đã đi rồi, nhưng bên cạnh gầm chiếc xe vừa nãy có vài vết trượt, hình như có người chui xuống gầm xe làm gì đó.”

Gầm xe? Lâm Vinh không biết nhóm người này định làm gì, nhưng anh ta chắc chắn chúng đã làm gì đó với chiếc xe, chắc chắn là có hại cho Lâm Hàn và Dương Lệ.

“Tôi biết rồi, cậu mau về đi, đừng để chúng phát hiện, đừng nhắc chuyện này với ai”, Lâm Vinh nói qua bộ đàm.

Tiểu Hạ nghe xong cũng không hiểu hôm nay Lâm Vinh làm sao, nhưng Lâm Vinh đối xử với cậu ta rất tốt, vẫn luôn quan tâm đến cậu ta nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ làm theo những gì Lâm Vinh đã dặn.

Mà lúc này Lâm Vinh do dự một lát rồi quyết định báo chuyện này cho Lâm Hàn.

Sự an toàn của Lâm Hàn và Dương Lệ là quan trọng nhất đối với họ, dù sao nhà họ Lâm to lớn không thể không có người thừa kế.

Chỉ cần là một chút khả năng có thể gây nguy hiểm cho Lâm Hàn thì đều phải loại trừ, đảm bảo không xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào. Cho dù đôi lúc phán đoán có sai sót cũng phải báo cáo, cho dù vì thế mà bị phạt cũng phải báo cáo, vì Lâm Hàn không thể xảy ra bất cứ nguy hiểm nào.

Lâm Vinh biết rất rõ nếu mình đoán sai, nếu những người vừa nãy không làm gì thì mình sẽ quấy rầy đến Lâm Hàn, chưa biết chừng sẽ bị Lâm Hàn hoặc người nhà họ Lâm trách phạt, nhưng nếu không sai mà không báo cáo, nhà họ Lâm mà điều tra thì Lâm Vinh sẽ chết chắc. Hơn nữa Lâm Hàn xảy ra chuyện, với mỗi người nhà họ Lâm bọn họ đều không phải chuyện tốt.

Hơn nữa thông qua tất cả những dấu hiệu vừa rồi, Lâm Vinh cũng đã xác định được nhóm người này không bình thường, chắc chắn đã làm gì đó với xe của Lâm Hàn và Dương Lệ.

Nghĩ đến đây, Lâm Vinh vội tìm nơi không người rồi gọi cho Lâm Hàn.

Tại quảng trường Trung Giao.

Lâm Hàn và Dương Lệ đang đi dạo cùng nhau.

Bên trong một cửa hàng bán quần áo.

Dương Lệ thay một chiếc váy dài, xoay một vòng trước mặt Lâm Hàn, cười hỏi: “Thế nào?”

Bởi vì công việc nên Dương Lệ đều mặc đồ công sở, không tiện diện váy dài. Mà dạo gần đây, Lâm Hàn khá bận bịu, rất lâu rồi chưa đi chơi với Dương Lệ, còn cô thì cũng thường xuyên tăng ca. Vì vậy, ngoài lúc đi làm ra, Dương Lệ chẳng có cơ hội nào để mặc váy cả.

Bây giờ, cuối cùng cũng có thể đi thử nên Dương Lệ vô cùng vui vẻ.

“Đẹp lắm”, Lâm Hàn cười gật đầu đáp.

Dương Lệ nghe vậy, có chút cạn lời liếc nhìn Lâm Hàn, bất kể mình mặc cái gì anh cũng nói đẹp hết trơn.

“Nghe có lệ ghê, em mặc cái gì anh cũng nói y như vậy”, Dương Lệ bó tay nói.

Lâm Hàn xấu hổ cười nói: “Đây chẳng phải là vì vợ anh mặc gì cũng đẹp hết à?”

Dương Lệ thẹn thùng cười, không đáp, nhưng nụ cười kia lại cho thấy cô rất vui.

Bình luận

Truyện đang đọc