CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1020

“Không hẳn quá khó”, Lâm Hàn bác bỏ, nói: “Tố chất của cô rất tốt, cũng có tài năng diễn xuất, thứ còn thiếu chính là kinh nghiệm và sự cố gắng. Cho nên về sau cô phải dốc sức mà tôi luyện kỹ năng diễn xuất thêm, không phải chỉ đủ để qua cửa mà phải thuộc dạng có tài năng thật sự. Nói thật, nếu cô chỉ nổi tiếng ở showbiz Hoa Hạ thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi, chút lợi nhuận kia tôi không thiếu. Chỉ khi nổi tiếng khắp thế giới thì mới có thể giúp tôi được một tay thôi. Chỉ cần cô thực sự đạt được thế mạnh đó, còn lại cứ để tôi mở đường cho cô”.

Tần Liên nghe Lâm Hàn nói xong thì sửng sốt không thôi, nổi tiếng cả bên trời Tây á? Cô ấy thật sự chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này, điều đó thật sự quá khó.

Nhưng ngẫm lại thì dường như đúng là vậy.

Dù Tần Liên vẫn chưa biết rõ hết thực lực chân chính của Lâm Hàn, nhưng ngay cả công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mà cũng thuộc quyền sở hữu của anh, hơn nữa Lâm Hàn hình như cũng chẳng coi trọng công ty này cho lắm, điều đó đã nói lên phần nào thực lực khủng khiếp của Lâm Hàn rồi.

Người khác nói ra những lời này có lẽ cô ấy sẽ không tin, nhưng qua lời của Lâm Hàn, cô ấy lại không mảy may nghi ngờ.

Với một người bình thường mà nói, thu nhập của một ngôi sao ắt hẳn là con số trên trời, thu nhập hàng năm của một người nổi tiếng là của cải mà người bình thường cả đời cũng không kiếm được.

Nhưng, với Lâm Hàn, số tiền mà một ngôi sao thu về chẳng đáng để anh liếc mắt đến nữa là.

Chỉ tính những chuyện trước đó, Lâm Hàn đã vì cô ấy mà quăng ra mấy tỷ để mua cổ phiếu của công ty giải trí Tinh Quang, bây giờ anh lại đưa cô đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh có giá trị vốn hóa thị trường một trăm tỷ.

Khi Lâm Hàn nói rằng anh đủ sức để giúp cô ấy nổi tiếng khắp thế giới, Tần Liên lại không có chút nghi ngờ gì về lời nói ấy. Lúc này, cô ấy bỗng dưng cũng thấy động lòng.

Dẫu sao thì Tần Liên cũng không dám mơ phát triển được bên trời Tây, điều đó thật sự quá khó, cả nghĩ cô ấy còn chưa dám nghĩ.

Đừng nói đến nổi tiếng ở quốc tế, chỉ mỗi chuyện nổi tiếng được ở Hoa Hạ cũng đã rất khó khăn rồi. Nó đòi hỏi những mối quan hệ và lai lịch đủ khủng, nhưng bây giờ, với Lâm Hàn, mọi thứ dường như đều có thể.

Ngay lập tức, Tần Liên cũng đã hạ quyết tâm. Mặc dù ước mơ này có chút hư ảo, nhưng đây cũng là một cơ hội ngàn năm có một, nó đáng để cô ấy phải liều lĩnh một lần, phải đặt mục tiêu xa hơn là vươn ra được nền giải trí quốc tế.

“Anh Lâm, anh nói đúng lắm, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình, tích lũy thêm thật nhiều kinh nghiệm, sẽ đặt mục tiêu xa hơn nữa, trong tương lai tôi nhất định sẽ vươn ra quốc tế, phải nổi tiếng khắp thế giới!”, Tần Liên hạ quyết tâm nói.

Lâm Hàn nghe Tần Liên nói thì lập tức gật đầu tán dương, sau đó trò chuyện thêm một lúc rồi kết thúc cuộc gọi.

Lúc này, Dương Lệ vừa mới làm việc xong, duỗi lưng đi ra ngoài nghỉ ngơi.

“Anh gọi điện cho ai vậy? Trông tâm trạng không tệ”, Dương Lệ hỏi.

“Tần Liên, diễn viên mà anh bồi dưỡng”, Lâm Hàn cười đáp.

Dương Lệ lập tức nhớ ra, lúc trước Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương cô đã từng gặp, đúng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Lúc đó, Dương Lệ bận rộn chuẩn bị cho Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương nên cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ nhớ lại thì chợt có cảm giác nguy cơ. Dù sao một cô gái xinh đẹp như vậy, cứ như từ trong tranh bước ra vậy.

Dương Lệ thử nghĩ một chút, nếu như mình là đàn ông, tất nhiên sẽ không chống đỡ được sự quyến rũ của Tần Liên, chắc chắn sẽ thay lòng.

“Anh có quan hệ gì với cô Tần Liên đó không?”, Dương Lệ hơi lo lắng nhìn Lâm Hàn, thầm nghĩ lỡ như Lâm Hàn thay lòng, trong lòng cô lại cảm thấy chùng xuống.

Cho dù bây giờ sự nghiệp của Dương Lệ rất thuận lợi, nhưng nếu như không có Lâm Hàn, Dương Lệ cảm thấy không còn ai đáng tin cậy, không còn mục tiêu, không còn cuộc sống hạnh phúc.

“Sao anh lại nghe thấy có mùi ghen tuông ở đâu đây nhỉ?”, Lâm Hàn cười nói.

Dương Lệ không đáp lại, vẻ mặt ai oán nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy vậy bèn đứng dậy, bế ngang Dương Lệ lên, dán sát vào bên tai Dương Lệ nói: “Nghĩ gì vậy chứ? Ngoài em ra, tất cả những người phụ nữ khác đều không có quan hệ gì với anh cả. À, trừ mẹ anh ra”.

“Phụt!”, Dương Lệ lập tức phì cười, cũng không lo lắng nữa. Dù sao sống với Lâm Hàn lâu như vậy, cô vẫn có niềm tin vào anh. Vừa rồi cô lo lắng chủ yếu là vì Tần Liên quả thật quá xinh đẹp, không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể thu hút trái tim của biết bao người đàn ông.

Ngay sau đó, Lâm Hàn bế Dương Lệ vào phòng nghỉ ngơi.

Mặc dù bây giờ công việc của Dương Lệ rất bận rộn, nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn có thể chìm vào thế giới riêng của cả hai, với Lâm Hàn và Dương Lệ mà nói cũng là cảm giác cực kỳ hạnh phúc.

Sáng sớm ngày hôm sau, tại công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc