CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 989

Dương Khiết khẽ gật đầu, đã hiểu sự lớn mạnh của thế gia thật sự mà Hạ Sương nói. Những thế gia này thật sự có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của một vùng nhất định, và là thế lực thực sự thống trị xã hội này.

Hạ Sương lại nói: “Như nhà họ Hạ tụi chị vẫn luôn mong muốn trở thành thế gia thật sự. Từ nhỏ chị cũng đã coi đây là mục tiêu, cố gắng quản lý sản nghiệp nhà họ Hạ nên mới có nhà họ Hạ ngày nay. Nhưng vẫn thiếu một chút, không được thừa nhận, muốn khiến nhà họ Hạ trở thành thế gia thật sự thì cần có sự giúp đỡ từ bên ngoài. Mà em cũng biết chuyện thời gian trước đó, nhà họ Hạ vẫn luôn chặn ở cửa nhà Dương Lệ, thật ra là muốn Dương Lệ lạm dụng chức quyền, giúp gia nghiệp nhà họ Hạ đi lên, như vậy mới có cơ hội trở thành thế gia”.

Dương Khiết nghe xong thì sửng sốt: “Chị gái em có thể khiến nhà họ Hạ trở thành thế gia?”

Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy hơi khó tin. Dương Lệ là chị gái cô, là người lớn lên trong một gia đình bình thường, thậm chí là gia đình nghèo khó, không được coi là gia đình giống cô.

Mà Dương Lệ cũng chỉ học ở trường đại học bình thường, thành tích của Dương Khiết tốt hơn Dương Lệ nhiều, còn được ra nước ngoài du học.

Nhưng vài năm sau, khi Dương Khiết đi du học trở về, muốn vào một công ty lớn với tư cách nhân viên chính thức đã khó hơn, thế mà lúc này Dương Lệ đã có khả năng khiến một thế gia trở thành thế gia lớn thực sự rồi?

Đột nhiên Dương Khiết cảm thấy khoảng cách giữa mình và Dương Lệ thật lớn, mặc dù biết Dương Lệ sống tốt, từ tận đáy lòng Dương Khiết rất vui cho chị, nhưng thấy mình không bằng Dương Lệ cũng khó tránh khỏi hơi buồn bã.

Khi vừa về nước, Dương Khiết biết Dương Lệ đang làm giám đốc điều hành công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Khiết cảm thấy không sao cả. Lúc đó Dương Khiết chỉ cảm thấy Dương Lệ vào làm sớm hơn mình vài năm và được vào công ty lớn mà thôi, vậy nên mới có thể sông tốt. Dương Khiết tin mình vào công ty lớn cũng chắc chắn có thể sống tốt, có thể nhanh chóng đuổi kịp Dương Lệ.

Nhưng sau đó khi tìm việc lại luôn tục gặp phải rào cản, Dương Lệ lại một lần nữa được thăng chức, trở thành CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Khi đó, lần đầu tiên Dương Khiết nhận ra khoảng cách giữa mình và Dương Lệ đã hơi lớn hơn, vài năm nữa cô sẽ không thể theo kịp Dương Lệ.

Mà bây giờ, sau khi biết Dương Lệ có thể khiến một gia tộc trở thành thế gia, Dương Khiết mới nhớ ra, quỹ đầu tư Nhân Phàm không phải một công ty lớn bình thường, mà là công ty lớn thuộc tầm cỡ quốc tế, có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế.

Mà Dương Lệ cũng có thể khiến một gia tộc trở thành thế gia, trở thành thế gia mà Dương Khiết phải ngước nhìn.

Lúc này cuối cùng Dương Khiết cũng nhận ra, khoảng cách giữa mình và Dương Lệ không phải hơn lớn, mà đã không còn thuộc cùng một tầng lớp nữa rồi. Chỉ dựa vào kiến thức và khả năng bồi dưỡng Dương Khiết được học ở nước ngoài, có lẽ cả đời này cô cũng không theo kịp Dương Lệ.

Dường như Hạ Sương nhìn ra được Dương Khiết có chút buồn bã, vì thế cười bảo: “Sở dĩ Dương Lệ có năng lực đó cũng là vì Lâm Hàn âm thầm cho cô ấy cơ hội. Bây giờ Lâm Hàn cũng cho em cơ hội, thậm chí còn cho em cơ hội tốt hơn Dương Lệ một chút, em hoàn toàn có thể theo kịp cô ấy, không cần lo lắng”.

Lúc này Dương Khiết mới có tự tin, cô khẽ gật đầu.

“Ý chị là chị em có được thành tựu hiện tại là do có sự giúp đỡ của Lâm Hàn?”, Dương Khiết lại hơi nghi ngờ hỏi.

“Nếu không em nghĩ là gì? Từ một nhân viên nhỏ trở thành CEO chỉ trong chưa đầy một năm. Cho dù có năng lực hơn nữa cũng không thể thăng chức nhanh như vậy, điều này hẳn là em hiểu rõ hơn chị”, Hạ Sương nói thẳng.

Dương Khiết ngẩn người, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng. Dương Khiết vẫn khá hiểu phương diện này.

Một nhân viên dù có năng lực hơn nữa, muốn thăng chức cũng cần thông qua các bước kiểm tra, càng lên cao thì càng phải kiểm tra nhiều, mà cũng cần thời gian rất dài để cân nhắc.

Như vậy dù có năng lực hơn nữa, nhưng sau khi năng lực đã gần đủ để thăng chức vẫn cần một thời gian kiểm tra mới được lên chức.

Mà trừ khi vượt qua được liên tiếp thăng cấp, nếu không chắc chắn chỉ có thể lên từ từ từng chức một.

Như vậy dù một người có năng lực vượt qua cả giám đốc, khi anh ta bắt đầu từ nhân viên nhỏ sẽ phải mất ít nhất vài năm hoặc thậm chí hơn mười năm mới được lên chức tổng giám đốc. Nhưng còn là khi tình hình lý tưởng, không bị ai nhắm tới.

Còn Dương Lệ thì sao? Chỉ mới chưa đầy một năm, rất rõ ràng cấp trên đã kiểm tra cô ấy rất nhanh, hoặc là có người ở phía trên để ý tới Dương Lệ, chỉ cần cô ấy đủ năng lực thì sẽ được thăng chức, đưa cô ấy vào vị trí tương ứng với năng lực của mình nên mới có thể thăng tiến nhanh như vậy.

“Người có thể thăng chức cho chị em lên vị trí CEO chỉ có tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Tôn Minh cũng phải nghe lời Lâm Hàn, vậy quỹ đầu tư Nhân Phàm là của Lâm Hàn sao?”, nghĩ đến đây Dương Khiết đột nhiên hô lên.

“Đúng thế, vậy nên chị luôn cảm thấy tò mò về thực lực của Lâm Hàn. Thực lực của anh ấy không thể đoán được, dường như không có giới hạn nào ở trên cả, khiến người ta không thể đoán trước được. Mà sau buổi tiệc ngày hôm nay, cuối cùng chị cũng đã đoán được đại khái thực lực của Lâm Hàn”, Hạ Sương nghiêm túc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc