ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Nhắc tới cái tên Thạch Bàn Tam này, Triệu Ý chợt sa sầm mặt mày.

Kỷ Sơn Thanh ngoắc ngoắc ngón tay: “Ra đây rồi nói.”

Vừa dứt lời anh đã quay người ra khỏi phòng Triệu Ý đi tới bên cạnh Hà Quang Tễ, đồng thời ném cho hắn ta một ánh mắt vô cảm.

Nếu cái tên phiền phức này mà không cắt ngang chuyện tốt thì anh có thể hôn thêm một lúc nữa.

Hà Quang Tễ đón lấy ánh mắt của anh, trên đầu lập tức bật lên mấy dấu hỏi chấm to đùng. Đạ mấu ánh mắt đầy ghét bỏ đó là sao?

Vừa lúc đó Triệu Ý đã theo ra ngoài rồi trở tay đóng cửa lại, ba người đứng chen nhau trên hành lang.

Kỷ Sơn Thanh giới thiệu với cậu: “Hà Quang Tễ, luật sư.”

Hà Quang Tễ?

Triệu Ý đã từng nghe thấy cái tên này do trước kia Triệu Tinh Vân hay nhắc tới. Luật sư số một số hai trong nước hiện nay, chuyên nhận án hình sự và là một người có máu mặt.

Triệu Ý hơi ngạc nhiên, Kỷ Sơn Thanh này đúng là ai cũng mời đến được. Tuy nghĩ gì thì nghĩ nhưng trên mặt Triệu Ý vẫn tỏ vẻ lịch sự kính trọng, cậu nở một nụ cười xã giao với hắn, đồng thời đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Triệu Ý. Trước kia đã từng nghe danh luật sư Hà rất lợi hại.”

Khéo thay Hà Quang Tễ cũng biết cậu.

Hà Quang Tễ đưa tay nắm chặt tay cậu rồi nhanh chóng buông ra: “Cậu Triệu đây cũng rất xuất sắc, ba tôi rất thích tranh cậu vẽ.”

Chỉ không ngờ cậu Triệu lại trẻ trung tuấn tú như thế. Hắn nghĩ vậy, sau đó tầm mắt không kìm được dời xuống bờ môi của Triệu Ý. Vờ lờ đỏ phết nhỉ, trông có vẻ hơi sưng, chậc chậc, chắc là cháo lưỡi kịch liệt quá đây mà.

Triệu Ý khiêm tốn nói: “Cảm ơn.”

Xem ra đúng là cậu nổi tiếng thật, hơn nữa lại rất được lòng các chú các dì.

Mấy lời khách sáo ngoài mặt coi như đã ổn thỏa, Triệu Ý chợt chuyển chủ đề.

“Nghe Kỷ Sơn Thanh nói anh Hà đang chuẩn bị cho vụ án của Thạch Bàn Tam.”

Hà Quang Tễ liếc Kỷ Sơn Thanh một cái, thấy anh cứ vu vơ chẳng biết đang suy nghĩ gì nên đành đáp: “Đúng thế, đã chuẩn bị được một thời gian rồi.”

Triệu Ý mím mím môi rồi hỏi: “Thế là đã có chứng cứ chứng minh Thạch Bàn Tam giết vợ của gã?”

Câu này ý hỏi Hà Quang Tễ.

Có thì có, nhưng một số chứng cứ chỉ là lợi dụng sơ hở mà thôi.

Hắn không biết Triệu Ý đóng vai gì trong vụ việc này, Kỷ Sơn Thanh lại lờ tịt ánh mắt trao đổi của hắn.  Mà khi hắn vừa mới nảy ra được lời giải thích thuyết phục, chưa kịp mở miệng thì đã bị tên kia chặn ngang.

Kỷ Sơn Thanh nói: “Là gã giết.”

Ánh mắt của Hà Quang Tễ quét từ đầu đến chân Kỷ Sơn Thanh một lượt rồi dời đi chỗ khác.

Xem xem, đây mới là xạo quần có trình độ này, chẳng hề để lộ ra chút dấu vết nào cả, trông hệt như quan tòa thẩm định vụ án ấy.

Triệu Ý nhìn Kỷ Sơn Thanh: “Sẽ bắt được gã đúng không?”

Kỷ Sơn Thanh gật đầu, vẻ kiên định ngời mắt khiến con người ta tín nhiệm.

“Yên tâm, gã không thoát được.”

Triệu Ý lại hỏi: “Khi nào phiên tòa sẽ mở?”

Hà Quang Tễ đáp: “Phiên sơ thẩm đầu tiên sẽ được mở vào ngày 6/1, còn xét xử lần thứ hai thì e phải chờ tới năm sau.”

Triệu Ý gật đầu, biểu cảm trên mặt rất chân thành: “Phiền luật sư Hà. Nhất định, nhất định phải tống cổ gã ta vào tù.”

Hà Quang Tễ cười tươi rói: “Tôi sẽ làm thế.”

Mục đích của Hà Quang Tễ rõ ràng là đến tìm Kỷ Sơn Thanh nên mới vô tình cắt ngang chuyện của họ, Triệu Ý hỏi xong điều muốn biết bèn cực kỳ tinh tế tìm lý do để rời đi, nhường lại không gian riêng cho hai người kia.

Hà Quang Tễ dõi mắt theo bóng dáng Triệu Ý khuất khỏi hành lang rồi mới nhìn sang Kỷ Sơn Thanh.

“Khá đấy, ở cái nơi chim không thèm ị như thế này mà vẫn hốt được một cực phẩm tài mạo song toàn như thế, anh Ba vẫn là anh Ba năm đó, không làm thì thôi chứ đã ra tay thì phải chơi hết nấc.”

Kỷ Sơn Thanh lườm hắn, sau đó vô cùng tự nhiên lảng sang chuyện khác. Anh không muốn nói về Triệu Ý với Hà Quang Tễ, càng không muốn nói gì về anh Ba với hắn ta hết.

“Có chuyện gì mà cậu phải đến đây tìm tôi?”

Hà Quang Tễ làm như không chú ý tới việc anh chuyển chủ đề, cũng tiếp chuyện: “Ông cụ nhà tôi bảo tôi về đón tất niên nên đến đây báo với cậu một tiếng. Lát nữa tôi sẽ đi luôn, qua Nguyên đán sẽ tới.”

Ông Hà à, Kỷ Sơn Thanh hơi thảng thốt, nhưng chỉ một giây sau anh đã hoàn hồn lại, hỏi: “Sức khỏe ông ấy sao rồi?”

Hà Quang Tễ than thở: “Hai năm nay ông ấy yếu hẳn đi, lớn tuổi rồi ấy mà, tôi đã tận hai bảy thì ông ấy không phải cũng già rồi ư?”

Đúng thế, thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi.

Kỷ Sơn Thanh lặng đi hồi lâu, Hà Quang Tễ hơi do dự nhưng rồi vẫn khẽ nói: “Hai năm trước ba tôi còn nhắc đi nhắc lại phải bảo cậu tới, bây giờ thì không thế nữa, ông ấy không nhớ được cậu nữa rồi.”

Những lời ấy vừa dứt thì cơn gió thổi xuyên qua hành lang dường như cũng đọng lại, bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ tĩnh mịch.

Kỷ Sơn Thanh thình lình sải bước về trước: “Về đi, năm mới vui vẻ.”

Hà Quang Tễ lại không để cho anh đi mất, hắn đuổi theo kéo Kỷ Sơn Thanh lại.

“Anh Ba, cậu có định về không?”

Kỷ Sơn Thanh không nhìn hắn, mắt anh đăm đăm nhìn về phía cuối hành lang, ngờ nghệch hỏi: “Về đâu cơ?”

Hà Quang Tễ nghiến răng: “Về thủ đô.”

Tâm tình của Kỷ Sơn Thanh có vẻ chẳng xao động chút nào, ít nhất thì giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh.

“Bốn năm trước cậu đã hỏi câu này rồi.”

Không về, đời này sẽ không về.

Hà Quang Tễ hơi lớn tiếng: “Bây giờ đã là bốn năm sau.”

Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn hắn: “Chẳng cần biết là bao nhiêu năm trước, câu trả lời của tôi sẽ luôn là vậy.”

“Cứ cho là cậu không vì mong muốn của bản thân, không vì ý muốn của những kẻ ở thủ đô… Vậy Triệu Ý thì sao? Cậu sẽ vì mong muốn của cậu ấy chứ?”

Anh không cần người yêu, không thiết bè bạn, tự biến mình thành kẻ cô độc suốt năm năm. Giờ đây bỗng xuất hiện thêm một người, vậy anh có vì người yêu của anh không?

Kỷ Sơn Thanh cụp mắt, tay siết chặt lại thành đấm, dù vẻ mặt vẫn vờ như không sao hết nhưng cơ bắp căng chặt kia chẳng dối lừa được ai.

Thế nên anh mới bảo là không muốn nói về Triệu Ý với Hà Quang Tễ, không hề muốn một chút nào.

Lần nào bàn chuyện cũng phải vạch rõ tương lai hơn từng chút, càng rõ ràng lại càng khiến anh đau đến chết lặng.

Hà Quang Tễ nói tiếp: “Cậu muốn cậu ấy sánh vai bên anh ở mãi nơi này ư?”

Kỷ Sơn Thanh không đáp.

Sánh vai bên nhau, câu từ mới đẹp xiết bao.

Nhưng nếu ở lại đây thì hẳn cái kết sẽ nhức nhối khôn kể.

Hà Quang Tễ thở dài, buông tay: “Thế cũng được.”

Nếu Kỷ Sơn Thanh cứ khư khư giữ mãi những suy nghĩ ấy, nếu như Kỷ Sơn Thanh đã quyết sẽ ở mãi trong vùng núi sâu này thì có người cận kề bên anh ấy, cùng anh ấy trông giữ nơi đây cũng tốt hơn là một mình lẻ loi lủi thủi chốn này.

Ít nhất không cần cô đơn lẻ bóng, một thân một mình, cô độc đến chết.

Luật sư Hà là một kẻ ích kỷ, hắn không quen thân với Triệu Ý nên chẳng thèm quan tâm đến chuyện nếu Triệu Ý chọn ở lại đây thì cần buông bỏ thứ gì, cần dứt bỏ điều chi, có khi nào đấy sẽ là cả phần đời bị giam giữ trá hình khuất sau cái danh tình yêu.

Hắn chỉ quan tâm phải làm thế nào để bạn hắn có thể sống tốt.

Nhưng Kỷ Sơn Thanh lại khước từ viên kẹo ngọt mà ma quỷ đưa tới, anh thả lỏng bàn tay siết chặt, giọng nói hơi khàn đi: “Tôi sẽ không bắt em ấy phải ở lại.”

Tuy cả đời anh không rời khỏi đây nhưng cũng sẽ không buộc Triệu Ý phải ở lại.

Anh sẽ thả cho Triệu Ý đi, một ngày nào đó… Có lẽ không cần quá lâu.

Anh sẽ khiến Triệu Ý phải dùng cả đời để nhớ về Kỷ Sơn Thanh này, nhưng anh tuyệt đối sẽ không cướp đoạt cuộc đời của Triệu Ý chỉ để thỏa mãn bản thân.

Anh sẽ rạch dao xuống khuôn ngực của Triệu Ý, khắc lên cái tên Kỷ Sơn Thanh, nhưng anh sẽ không bao giờ xích chân Triệu Ý lại rồi chầm chậm tước lấy sự sống của cậu.

Kỷ Sơn Thanh sẽ trao cho Triệu Ý tình yêu mãi mãi, một niềm yêu nằm yên trong thinh lặng.

——

Triệu Ý ra khỏi hành lang bèn đi về phía tòa nhà bên cạnh, định đi thăm Đại Thánh.

Vừa rẽ vào góc thì cậu đã thấy có ai đó đang ngồi xổm vuốt lông cho Đại Thánh. Nghe được tiếng bước chân của Triệu Ý, người nọ nghiêng đầu nhìn sang.

Là Từ Hữu Vi.

Từ Hữu Vi thấy cậu đến cũng không ngạc nhiên gì. Hắn thong dong đứng dậy, khom lưng phủi ống quần rồi chào hỏi: “Cậu về rồi à.”

Triệu Ý gật đầu, bước tới.

Đại Thánh vẫy vẫy đuôi tỏ ý mừng, Triệu Ý ngồi xuống xoa đầu nó, trên khuôn mặt hiện lên nét cười.

Từ Hữu Vi nói: “Hôm qua thấy anh Sơn cuống cuồng lên xe phóng đi buổi tối là tôi đã đoán chắc anh ấy đi đón cậu rồi.”

Hắn cất tiếng chào Kỷ Sơn Thanh mà anh ấy như không nhìn thấy, dáng vẻ mừng vui rạng rỡ bắn tung tóe ra cả chục km.

Từ Hữu Vi biết ngay là Triệu Ý sắp về.

Triệu Ý vuốt lông chú chó: “Anh đoán chuẩn phết đấy.”

Từ Hữu Vi cười cười, không nói gì.

Bọn họ giữ yên lặng một hồi, Từ Hữu Vi chỉ đứng đó chứ không đi đâu, nhưng cũng chẳng nói gì.

Bàn tay đang vuốt ve chú chó của Triệu Ý khựng lại, rồi thình lình cậu hỏi: “Luật sư Hà đó, trước kia anh biết hắn ta à?”

Nghe cậu hỏi thế Từ Hữu Vi bỗng đớ người ra, mãi chẳng đáp lời.

Đến khi Triệu Ý nhìn sang với vẻ kỳ quái, hắn mới mấp máy: “Biết.”

Triệu Ý đứng dậy, làm như vô tình hỏi: “Anh biết hả?”

Từ Hữu Vi mím chặt môi, sau đó mới nói: “Bốn năm trước, anh Sơn mời hắn đến để giúp chúng tôi theo kiện.”

Lượng thông tin trong những lời này hơi nhiều.

Triệu Ý ngẫm nghĩ một chốc rồi tìm một điểm để hỏi: “Các anh? Anh và… Nghiêm Thắng?”

Từ Hữu Vi gật đầu: “Hai chúng tôi bị cuốn vào một vụ án hình sự, khi đó tất cả chứng cứ đều chỉ thẳng vào tôi và Nghiêm Thắng. Khi đó tôi suýt không gồng gánh được nữa, cùng đường nên phải liều cầu cứu anh Sơn, thế mà anh ấy lập tức bỏ tiền tìm người khởi kiện cho chúng tôi ngay. Sau đó vụ ấy thắng đẹp, chúng tôi được xử trắng án. Nếu không có anh Sơn và luật sư Hà, tôi và Nghiêm Thắng ít nhất phải ở tù bốn năm… Ít nhất là bốn năm.”

Năm ấy nguyên văn lời những luật sư hai người họ tìm được rằng, bốn năm là khi họ có thể phát huy vượt mức bình thường, là kết quả tốt nhất có thể.

Ngày đó họ cầu xin Kỷ Sơn Thanh vốn chẳng ngờ sẽ được trắng án.

Triệu Ý hiểu ra: “Thế nên anh và  Nghiêm Thắng mới đến đây với anh ấy.”

Để trả ân tình cho Kỷ Sơn Thanh ư?

Từ Hữu Vi bật cười: “Đúng vậy, vốn dĩ anh Sơn không muốn chúng tôi tới đây, nhưng luật sư Hà lại bảo rằng hắn có thể khiến chúng tôi vô tội thì cũng có thể ném chúng tôi vào tù lần nữa, nếu anh Sơn không dẫn chúng tôi đi thì hắn sẽ lật lại vụ án. Sau đó chúng tôi đã đến đây.”

Triệu Ý im lặng một lúc rồi hỏi: “Trần Diệu cũng thế phải không?”

Để trả món nợ nhân tình của Kỷ Sơn Thanh nên họ mới đến nơi này.

Từ Hữu Vi nói: “Trần Diệu còn đến sớm hơn cả chúng tôi, cậu ta bảo rằng mình đã theo chân anh Sơn lăn xả từ khi còn rất nhỏ rồi, ngày ấy anh Sơn mới mười bảy, vẫn là…”

Hắn chợt dừng lại không nói nữa.

Triệu Ý nhìn hắn, bật cười: “Vẫn là gì? Vẫn là đứa con út của Kỷ gia ở thủ đô? Vẫn là tiểu bá vương xưng danh xưng tiếng ở chốn kinh kỳ? Vẫn là một cậu ấm không sợ trời không sợ đất?”

Từ Hữu Vi hơi ngạc nhiên nhìn cậu.

Triệu Ý nói: “Đừng nhìn tôi như thế, có một số chuyện không phải chỉ cần hỏi một chút là biết được à? Tôi biết thì có gì kỳ lạ đâu.”

Từ Hữu Vi thở hắt ra, cười cười: “Chắc vậy thật.” Đại Thánh quấn quýt bên chân hắn. Từ Hữu Vi cúi đầu ngắm nó, nói: “Triệu Ý, năm nay vừa vặn đã bốn năm đấy.”

Triệu Ý, anh Sơn muốn đuổi chúng tôi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc