ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

"Sao lúc nãy em không mở cửa?"

"Không nghe thấy."

Kỷ Sơn Thanh cười mắng: "Đồ xạo."

Anh dừng một chút lại nói: "Kể với tôi không?"

"Kể gì?" Triệu Ý đạp trên chân giày, ngồi xếp bằng trên giường: "Nam sinh viên, hay là cô Dư?"

"Nói về Triệu Ý đấy." Kỷ Sơn Thanh nhìn một đoạn mắt cá chân bị lộ ra ngoài, đưa tay đi đo thử, quả nhiên một tay đã có thể nắm được.

Anh giương mắt, nhìn đôi mắt có phần ngơ ngác của Triệu Ý, hạ giọng nói: "Những cái khác tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến em, chỉ muốn nghe về em."

Ánh mắt đó như bị bỏng, Triệu Ý vội vàng nghiêng đầu để né tránh: "Không muốn nói."

"Em đã từng nói chưa?" Anh nhẹ nhàng nhéo da phía dưới, người kia khẽ giãy một chút, anh đè lại, cậu lại nằm bất động.

Kỷ Sơn Thanh khá hài lòng mà nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng cọ lên mắt cá chân của cậu: "Từng nói với người khác chưa?"

Triệu Ý không nói.

Chưa hề nói, mà cũng không ai muốn nghe, dù có muốn cũng chỉ là niềm vui qua tai mà thôi.

Sẽ không có ai cảm động thay cho cậu.

Cậu không muốn bị đem ra làm chuyện cười.

"Kể một chút đi.

Em không nói làm sao biết là mình có muốn nói hay không.

Nếu như đang kể mà không muốn kể nữa thì thôi, có được không?"

Triệu Ý nhìn Kỷ Sơn Thanh, Kỷ Sơn Thanh cười, nhìn có phần dịu dàng lại thêm phần ấm áp, khiến người ta muốn tới gần, muốn được tin tưởng.

Kỷ Sơn Thanh muốn nghe cậu nói.

Muốn nghe Triệu Ý là cậu nói.

Muốn nghe Triệu Ý chứ không phải là một kẻ phục chế tác phẩm, con của ai đó, mà chỉ là Triệu Ý.

Đột nhiên Triệu Ý thấy tim hơi đau, cảm xúc không kiểm soát được như muốn trào ra khỏi cổ họng, qua mũi, sau đó tìm được lối ra ở hốc mắt.

Nhìn khóe mắt của người trước mặt chợt ửng đỏ, Kỷ Sơn Thanh như sững sờ, ở nơi nào đó trong lồng ngực như bị đâm đến đỏ thẫm.

Không nặng, nhưng bởi vì hung khí quá bén nhọn mà nhói nhói không tài nào tả được.

Hắn đưa tay, xoa lên khóe mắt của cậu, sờ thấy một tia nước như phỏng tay, thế là anh ấn xuống một cái, sau đó đè đầu cậu lên vai mình.

Thật lâu sau, anh nhẹ nhàng than một hơi: "Khóc cái gì, tôi không đánh em, không mắng em, không muốn nói cứ từ chối tôi, đừng làm khó bản thân mình."

"Em không khóc."

Triệu Ý nghiêng người, đôi mắt đặt lên bờ vai rộng, nước mắt bên trong còn chưa kịp tràn ra đã bị người này đè lại ép ra ngoài, một góc vải nhỏ đã thấm ướt, nghe Kỷ Sơn Thanh nói như thế chợt cậu thất căm phẫn, ghé vào chỗ nào đó thút thít.

"Bả vai tôi ướt rồi."

"Anh không ấn đầu em vào vai anh thì sao mà ướt được." Cậu nuốt nước bọt: "Em không định khóc, em có thể nhịn được."

"Nhịn cái gì, em khóc tôi cũng có cười em đâu."

Lúc Kỷ Sơn Thanh nói lồng ngực còn run nhẹ, bả vai run rẩy làm mặt cậu hơi nhột nhột.

"Đã nói là em không khóc, không muốn khóc."

Đầu bị ấn xuống giãy dụa muốn rời đi nhưng bị Kỷ sơn Thanh đè lại, không quá dùng sức.

Triệu Ý càng chật vật lại càng vui, anh đành phải buông tay ra, để người ta ngồi lại.

Triệu ý ngồi thẳng lên, dùng bàn tay dụi mắt xong mới mở ra nhìn Kỷ Sơn Thanh.

Đôi mắt đó vốn đã đỏ nay lại chảy nước mắt, mới ấn một cái đã đỏ còn giàn dụa nước mắt, đột nhiên khiến người ta liên tưởng đến mặt hồ mùa xuân tĩnh lặng bị một nhành hoa đào quấy rầy, tạo từ lớp sóng này đến lớp sóng khác.

Phong cảnh trong veo ngày xưa mang đến một nét đẹp, một chút xôn xao, rạng ngời đến mức lòng ngứa ngáy.

Triệu Ý đẹp, sinh ra trong gia đình có giáo dục, thế rồi đến đây vô tình còn vẩy một mồi lửa.

Kỷ Sơn Thanh dời mắt, yết hầu giật giật, trong lòng chỉ muốn đè người này xuống giường, còn mẹ nó nói cái đéo gì nữa, cứ vậy mà làm thôi, bao nhiêu sự thật cũng sẽ nói ra cả.

Nhưng hắn thật sự không dám, Triệu Ý này nhìn có vẻ cuồng vọng không sợ hãi, nhưng thật ra là một thứ đồ bằng sứ, chỉ cần không cẩn thận thôi sẽ lủng một lỗ mất.

Kỷ Sơn Thanh không nỡ, hắn im lặng hít một hơi vào trong, sờ lên túi, lấy từ trong đó ra hai viên kẹo socola rồi đưa tới.

Nhìn kẹo trong tay hắn, Triệu Ý nở nụ cười: "Lại là cái này? Ngọt ngấy, em không thích ăn chút nào."

Nói thì là thế, nhưng cậu vẫn lấy hai viên kẹo cho vào miệng mình, dùng đầu lưỡi chờ nó từ từ tan ra.

Trước khi gặp Kỷ Sơn Thanh cậu chưa từng ăn loại socola nào dở như vậy, nhưng cũng chưa từng ăn loại nào ngọt ngào đến thế.

"Ngọt sao còn ăn?"

Kỷ Sơn Thanh lấy giấy gói kẹo bị ném lên giường, vò lại trong tay.

Triệu Ý không nói gì, kẹo từ từ tan trong miệng, cậu nhịn không được nhai hai lần, đôi mắt lại nhìn giấy gói kẹo bị vò trong tay Kỷ Sơn Thanh, nhìn một lúc rồi nuốt kẹo xuống..

Bình luận

Truyện đang đọc