ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Dư Cảnh bước vào quán, còn chưa đi được mấy bước thì đã tia thấy An Thịnh đang bị vài ba ông cảnh sát bao vây. Hắn còn được nhóm anh em cây khế che đằng trước, một bên tay loang lổ máu mà vẫn nghếch mặt nhìn cảnh sát, điệu bộ chẳng ăn thua gì.

Dư Cảnh đi tới gần rồi bước chậm lại để quan sát từ đầu đến chân An Thịnh một lượt. Khi đã chắc chắn rằng máu trên tay áo hắn là của người khác, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Thần kinh căng thẳng đã được thả lỏng.

Bình tĩnh lại rồi, Dư Cảnh chợt nhớ ngay đến sự việc tối hôm qua. Nó từ từ dừng bước lại, đứng cách mấy người kia một khoảng không xa trông về An Thịnh.

Người bị đánh đã được xe cứu thương đưa đi, Dư Cảnh đưa mắt nhìn thì thấy người đó máu me đầy đầu, không biết là còn tỉnh hay đã lịm đi. Rồi nhìn lại An Thịnh vẫn lành lặn đứng đằng kia, cảnh sát hỏi gì hắn cũng không đáp, toàn để mấy tên đàn em đứng chắn phía trước bàn công chuyện. Hắn lại còn thảnh thơi móc một điếu thuốc ra hút như chẳng cảm thấy đây là chuyện lớn gì.

Bản thân người ta còn chẳng thèm để ý thì dditj cu nó chứ Dư Cảnh cậu bận tâm làm cái quần gì.

Dư Cảnh tức anh ách, đang lúc không muốn xem nữa mà toan xoay người rời đi thì An Thịnh bỗng nhiên nhìn sang. Hai tầm mắt xuyên qua đám đông, xuyên qua ánh sáng mờ tối trong quán bar, từ phía xa xa đâm sầm vào nhau. Tiếng ồn ào huyên náo lẫn tiếng người náo nhiệt dường như bị ấn nút tạm dừng, An Thịnh không còn nghe thấy gì nữa, không còn thấy được điều chi hơn, trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất bóng hình của Dư Cảnh.

Chỉ có hai giây mà tưởng chừng như thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, nhưng Dư Cảnh lại không để cho khoảnh khắc ấy kéo dài thêm nữa, nó nghiêng đầu bước nhanh ra ngoài.

An Thịnh rút điếu thuốc ra khỏi miệng, chen đám đông ra đuổi theo, phía sau có viên cảnh sát túm cậu lại: “Đứng im! Định chạy đi đâu hả?”

Nhìn bóng hình của Dư Cảnh mất hút trong tầm mắt, An Thịnh cáu lên, hắn hất mạnh tay cảnh sát ra rồi nhanh chóng xông ra ngoài.

Mấy ông cảnh sát chắc kèo phen này là hắn muốn trốn nên toan dí theo ngay.

Mấy người Tiểu Duệ cực kỳ lanh lẹ len qua chặn cảnh sát lại, tức khắc trong quán bar loạn xà ngầu cả lên.

An Thịnh chạy ra thì thấy Dư Cảnh vẫn chưa đi mất mà đang đứng nói chuyện với Triệu Ý ở ngoài cửa.

Chân hắn vội vã sải bước, tiếng chạy huỳnh huỵch lập tức khiến Triệu Ý và Dư Cảnh chú ý.

Dư Cảnh thấy là hắn thì quay mặt đi chỗ khác, dẩu môi im thin thít.

Còn Triệu Ý lại rào đón, giở giọng điệu quai quái: “Ối chà, xem xem là ai thế này?”

Tuy hai mắt An Thịnh đang dính chặt lấy Dư Cảnh nhưng mồm vẫn đáp lại Triệu Ý: “Sao hai người lại đến đây?”

Triệu Ý: “Bạn học An quần ẩu đánh lộn, cảnh sát gọi báo phụ huynh trong nhà đến nhận con về nên tôi mới đến rước bạn đây này.”

An Thịnh: “…”

Triệu Ý còn mát mẻ: “Đánh đấm mà tóe cả máu cơ đấy, bạn học An anh hùng phết nhỉ.”

An Thịnh nguýt Triệu Ý một cái: “Mày đừng có móc mỉa.”

Triệu Ý: “Sao đấy? Bạn học An không quen nghe tôi tán dương à?”

An Thịnh: “…”

Triệu Ý đánh mắt nhìn Dư Cảnh rồi hỏi An Thịnh: “Tại sao lại ra tay với người pha chế đó? Lại còn đánh đến nông nỗi ấy.”

An Thịnh cũng nhìn sang Dư Cảnh rồi dời mắt đi ngay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tối hôm qua thằng đó bỏ thuốc vào rượu của tao.”

Khi hắn nói ra lời ấy thì nhịp thở của Dư Cảnh bỗng ngừng lại trong phút chốc, hình như nó đã nhớ về chuyện gì đó, cơ thể cũng cứng đơ lại.

Hiểu rồi.

Từ đầu tới cuối đều là vì Dư Cảnh, là vì chuyện tối ngày hôm qua.

Cho dù là vậy thì cũng không thể tha thứ.

Dư Cảnh có lỗi gì? An Thịnh phong lưu bị người ta ám hại, thế mà lại bắt Dư Cảnh gánh chịu hậu quả.

Đừng dùng chuyện đó để giải thích cho tất cả, dẫu cho hôm nay An Thịnh đã đánh kia người pha rượu một trận te tua, mà kể cả có khử luôn người đó thì bản thân An Thịnh cũng chẳng thể  thoát tội được.

Nói thẳng ra là chuyện này có thể có liên quan đến người pha chế kia, nhưng không nhiều. Người đã đè Dư Cảnh là An Thịnh, đấy lại thành chuyện giữa hai người họ, không hề móc nối gì với người khác được.

An Thịnh không biết phải xử sự ra sao nên chỉ có thể đánh người ta cho hả giận.

Nhìn lại Dư Cảnh cậu đi, nếu người tối qua không phải An Thịnh thì kẻ dám động chạm cậu còn có thể ngon lành đứng đây quậy tanh bành lên hả?

Không phải chỉ mỗi Dư Cảnh mà ngay cả Dư Chi Kỳ cũng chẳng phải người hiền lành gì, nếu Dư Cảnh muốn xử thì chỉ cần đánh tiếng với Dư Chi Kỳ là có thể khiến An Thịnh sấp mặt.

Nhưng cứ lại là An Thịnh nên Dư Cảnh chẳng biết phải làm sao cho thỏa, thế là đành gọi cho Triệu Ý tỏ vẻ đáng thương, tìm ai đó có thể tin được đón mình về rồi tự len lén trị thương. Dù đã bị An Thịnh giày vò đến nông nỗi ấy nhưng khi hay tin tên súc vật này gặp chuyện, nó vẫn quắn đít chạy đến.

Nhưng chuyện đó sao mà nói toẹt ra được?

Triệu Ý hỏi An Thịnh: “Mày không đánh chết người ta đấy chứ?”

“Tao biết cân nhắc mà.”

An Thịnh đâu phải thằng nhóc mười sáu mười bảy nữa, hắn cũng đã hai sáu rồi, dù có giận có khùng đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ không thật sự mất lý trí.

Chỉ cần người đó không ngoẻo mất thì hẳn An Thịnh sẽ không gánh tội lớn.

Triệu Ý gật đầu: “Chuyện còn lại mày tự giải quyết đi, mịa nó chứ đừng có làm loạn lên nữa đấy, ngày nào cũng không để người ta được yên.”

Rồi kéo theo Dư Cảnh: “Vậy bọn tao về trước.”

Còn chưa đi được bước nào thì An Thịnh bỗng dưng ôm bụng, ngã nhào xuống đất thở hổn hển, trông đến là quằn quại, mặt méo cả đi.

Dư Cảnh trông sang sợ hết hồn, nó không đi nữa mà nhào qua ngồi thụp xuống, lay lay tay An Thịnh: “Anh sao thế? Bị thương à? Bị thương ở đâu hả?”

An Thịnh không nói nổi, chỉ nhắm hờ mắt rên rỉ.

Xe cứu thương đã đi từ lâu, Triệu Ý bèn ra vệ đường gọi một chiếc taxi, hai người đỡ An Thịnh lên xe.

Dư Cảnh cũng ngồi vào xe, trời đang lạnh căm mà trông cậu mướt mát mồ hôi, cậu nói với Triệu Ý: “Anh, anh về trước đi, em đến bệnh viện với anh Thịnh.”

Triệu Ý nhìn xe taxi vèo đi rồi xoay người vào bar, trong đó còn có mấy ông cảnh sát đang cắm chốt, cậu phải vào đi xử lý cái đống hổ lốn ấy giùm An Thịnh.

Khỏi phải nói, cậu chẳng lo cho thương bệnh của An Thịnh kia chút nào hết.

Cũng chỉ có Dư Cảnh mới không nhận ra thằng cờ hó kia đang giả vờ.

Người pha chế yếu như gà kia sao có thể chạm vào một đầu ngón tay của An Thịnh được?

——

Triệu Ý mới xử lý chuyện ở bên này xong thì Kỷ Sơn Thanh gọi tới.

“Em không ở nhà à?”

“An Thịnh gặp chút chuyện nên em đến xem thử.”

“Giải quyết xong chưa?”

“Rồi, anh đến đón em nhé, ở quán bar Issac.”

“Được, em chờ chút.”

Anh vừa lấy điện thoại khỏi tai thì chợt nghe thấy Triệu Ý ở đầu bên kia gọi.

“Anh Sơn, khoan hãy cúp máy.”

Kỷ Sơn Thanh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài: “Có chuyện gì nữa à?”

Triệu Ý nói: “Sắp đến Tết rồi.”

“Ừ, thế thì?”

“Tết năm nay đến nhà em ăn sủi cảo nhé.”

Cánh cửa phía sau đóng lại, tiếng vang không nặng không nhẹ.

Kỷ Sơn Thanh sững người ra, ánh đèn màu ấm trên hành lang soi rọi gương mặt anh, mắt mày anh cong lại, sắc ấm kia tràn vào trong mắt, nhuộm lên vẻ dịu dàng luyến lưu.

“Được.”

Triệu Ý chỉ thuận miệng hỏi thế, Kỷ Sơn Thanh cũng chỉ thuận miệng đáp lại.

Cứ quyết định như vậy đi.

Thật ra thì có để cho Triệu Tông Hiền gặp mặt Kỷ Sơn Thanh hay không cũng chẳng quan trọng gì lắm.

Nhưng Kỷ Sơn Thanh sẵn lòng về gặp Triệu Tông Hiền với cậu là chuyện rất quan trọng.

Chút lo sợ vẫn luôn thường trực trong lòng vào chính giây phút nghe thấy tiếng “Được” kia đã lặng yên tan biến.

Khoảnh khắc ấy, Triệu Ý mới thật sự tin rằng từ nay về sau, Kỷ Sơn Thanh sẽ không còn đẩy cậu ra xa nữa.

Triệu Ý đã dặn dò Triệu Tông Hiền từ sớm, ba lần bốn lượt gọi sang chỉ để nhắc nhớ một chuyện: Triệu Tông Hiền không được khiến Kỷ Sơn Thanh khó chịu.

Triệu Tông Hiền cúp ngang hết cuộc gọi của cậu, giận đến nỗi đứng trong phòng làm việc tổng xỉ vả Triệu Ý một tràng.

Hôm trước Tết, Kỷ Sơn Thanh dậy thật sớm để soạn sửa, anh cứ thay đi thay lại mãi ba bộ quần áo, loạt xoạt loẹt xoẹt cực kỳ phiền nhiễu.

Triệu Ý đang ngủ ngon thì bị tạp âm không ngớt bên tai quấy rầy, thế là cậu ném phắt cái gối về phía Kỷ Sơn Thanh.

“Không ngủ được thì cút ra ngoài đi, đừng có lộn xộn.”

Kỷ Sơn Thanh bỏ chiếc áo lông trong tay xuống, mò lấy gối, quỳ một chân trên giường, bóp mặt Triệu Ý.

“Đừng ngủ nữa, dậy xem giúp anh đi.”

Mặt bị bóp đau, Triệu Ý tét lên tay anh một cái thật kêu, kéo chăn lên che đầu lại, nổi đóa hét: “Cút!”

Kỷ Sơn Thanh hất chăn bông của cậu lên, hỏi tiếp: “Em có dậy không thì bảo?”

“Không dậy nổi!”

Triệu Ý nhắm mắt lại, khó chịu đến nỗi nhăn nhó mặt mày.

Kỷ Sơn Thanh liếm liếm răng khểnh, cúi xuống hôn cậu.

Đầu tiên là thong thả liếm kẽ môi của Triệu Ý rồi dần dần đi sâu vào, cạy mở hàm răng, thế là Triệu Ý tự dâng đầu lưỡi ra.

Triệu Ý không thèm mở mắt mà đưa tay ôm lấy cổ anh, ngước đầu lên triền miên với anh.

Hôn gần một phút, Triệu Ý gần như đã tỉnh hẳn, muốn hôn mê cũng không được, cậu Ý nhỏ đã ngỏng cao rồi đây này.

Nhưng Kỷ Sơn Thanh rõ ràng không muốn vận động lúc sáng sớm với cậu.

Tay Triệu Ý mò xuống quần của anh thì bị Kỷ Sơn Thanh cương quyết đè lại, kéo ra.

Sau đó Kỷ Sơn Thanh mở đôi mắt đưa tình ẩn ý nhìn cậu, nói: “Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì ngồi yên đó, xem giúp anh mặc bộ nào thì đẹp.”

Triệu Ý: “…”

Thế là Triệu Ý đanh mặt ngồi trên giường nhìn Kỷ Sơn Thanh chơi trò thay quần áo lúc sáng sớm.

——

Triệu Ý nhìn ghế sau chất đống những rượu, thuốc lá và đồ bổ bèn hỏi Kỷ Sơn Thanh: “Ai bảo anh mua những thứ này?”

Kỷ Sơn Thanh vừa quay xe vừa đáp: “Anh cả.”

Kỷ Hải Yến?

Vẻ mặt của Triệu Ý tỏ ra khó mà nói hết được.

Kỷ Sơn Thanh liếc cậu, hơi hồi hộp hỏi dò: “Sao thế, không phù hợp à?”

“Cũng không phải… Nhưng anh cần gì mua nhiều đến thế.”

“Em cũng có nói cho anh ba em thích gì đâu, anh đành phải chuẩn bị mỗi thứ một ít.”

Triệu Ý quay đầu, cẩn thận xét kỹ đống đồ phía sau mới vỡ lẽ cái gọi là “Mỗi thứ một ít.”

Ấy là rượu là thuốc là đồ bổ, mấy thứ quà ra mắt có đẳng cấp.

Thế nên mới nhiều đến thế.

Đúng là rất khác biệt.

“Anh không cần mua nhiều thế đâu, kể cả anh có đi tay không thì chỉ cần đứng trước của nhà em thì đấy đã là món quà lớn cho Triệu Tông Hiền rồi.”

Kỷ Sơn Thanh vui vẻ: “Là sao?”

“Chỉ bằng cái họ của anh thì không chừng Triệu Tông Hiền đang phải xoắn não xem làm thế nào để thông qua anh móc nối với anh cả nhà anh đấy.”

“Dù thế cũng khó lắm, anh cả anh cũng phải bán mặt mũi cho anh mới được.”

Triệu Ý vui vẻ, nếu mà dễ bám víu được Kỷ Hải Yến thì bao năm nay Triệu Tông Hiền cũng không cần phải vì thế mà nhức đầu.

Người anh cả của Kỷ Sơn Thanh chỉ xưng tên chứ không bàn tình cảm.

Dọc đường Triệu Ý lại thỉnh thoảng tán gẫu với Kỷ Sơn Thanh để giúp anh bớt lo lắng.

Bắt đầu từ tối hôm qua Kỷ Sơn Thanh vẫn luôn căng thẳng. Quá rõ ràng, Triệu Ý nhìn thấy hết, nhưng lại thấy khá là hay ho, trước kia cậu nào đã được thấy dáng vẻ hồi hộp của Kỷ Sơn Thanh, người này gần như lúc nào cũng biết chừng mực, chuyện gì cũng giấu kín trong lòng.

Đôi khi thấy anh ấy bồn chồn như vậy khá là mới lạ.

Nhưng khi sắp lên xe, thấy đồng ồ kia Triệu Ý chợt thấy xót lòng.

Chỉ là đi gặp Triệu Tông Hiền một lúc thôi mà? Sao lại khiến anh Sơn lo lắng đến mức này?

? Tác giả tâm hự:  Úi gặp phụ huynh kìa~

Bình luận

Truyện đang đọc