ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Kỷ Sơn Thanh bật cười thầm, anh cầm vỏ sủi cảo rơi trên bàn lên, múc một phần nhân bánh rồi nói với cậu: “Kiểu gói này của anh em chưa học được đâu, em phải học cách gói của Nghiêm Thắng kìa, gói từng chút một.”

Nói rồi anh lại cầm vỏ bánh đặt lên tay Triệu Ý, lấy thêm cho mình một cái nữa: “Anh làm mẫu cho em, nhìn nhé.”

Triệu Ý nhìn Kỷ sơn Thanh bó lại phần vỏ sủi cảo, rồi bóp lại từng chút từng chút.

“Cứ thế mà gói, rồi gói ngược lại lần nữa, nếu không lúc thả vào nồi nó sẽ bị rã ra.”

Kỷ Sơn Thanh gói sủi cảo xong, trông như mặt trăng khuyết lung linh sáng tỏ, đẹp cực kỳ, anh để sủi cảo lên bàn rồi quay đầu hỏi Triệu Ý: “Hiểu chưa?”

Triệu Ý gật nhẹ đầu, cái này quá đơn giản.

Kỷ Sơn Thanh hất cằm, nhìn vỏ bánh trên tay cậu rồi nói: “Gói anh xem đi.”

Triệu Ý vừa làm vừa học dáng vẻ mới nãy của Kỷ sơn Thanh, gói trông rất điêu luyện, nhưng sau khi gói xong thì sủi cảo lại không ra cái gì cả. Nhìn như chó chết cụp tai, ủ rũ xìu xuống nhìn rất xấu, Triệu Ý lại nhìn sang mặt trăng khuyết mà Kỷ Sơn Thanh vừa gói, rồi lại nhìn cái thứ ỉu xìu trên tay mình, mặt mày ghét bỏ.

Chênh lệch sao mà lớn dữ thế.

Kỷ Sơn Thanh lấy chiếc bánh được gói trong tay cậu ra, cầm lên nhìn rồi để lại lên bàn, cười nói: “Gói được thế này cũng khá lắm, đẹp đấy.”

Triệu Ý nhìn chiếc bánh không ra hình thù gì của mình, tạm thời được gọi là một chiếc sủi cảo, nhỏ giọng nói: “Em thấy anh như đang dỗ em vậy.”

Tai Kỷ Sơn Thanh giật giật, rũ mắt xuống nở nụ cười, không nói gì.

Nhờ sức của nhiều người nên Triệu Ý làm được vài cái, nguyên một đống sủi cảo đã được em đi nấu ăn.

Lão Lý cầm đĩa, đựng hai phần sủi cảo đầy ụ bày lên bàn, mọi người vây xung quanh, dùng đũa gắp.

Từ Hữu Vi còn thêm một bình rượu đế, rửa năm cái chén, người nào cũng được rót nửa ly rượu để lên bàn.

Kỷ Sơn Thanh cười cười nói nói với mọi người, nhìn có vẻ rất thư thả. Từ Hữu Vi đưa nửa ly rượu sang cho Triệu Ý, cậu nhận lấy rồi ngơ ngác nhìn ly rượu trong tay.

Triệu Ý nhìn thoáng sang, chạm phải ánh mắt của Kỷ Sơn Thanh, anh đứa đầu gần lại rồi thì thầm vào tai cậu: “Muốn uống không?”

Triệu Ý gật nhẹ đầu, giữa mùa đông giá rét mà có được chút rượu đế thì ấm áp biết bao.

Kỷ Sơn Thanh cầm đũa đưa vào trong ly của mình, chạm một chút rượu rồi đưa đũa sang điểm lên môi Triệu Ý một cái, nghiêng đầu cười với cậu: “Này, cho em nếm thử đấy.”

Triệu Ý: “…” Muốn đánh người.

Ba người kia trên bàn đang hăng hái trò chuyện nên chẳng có ai để ý đến bên đây, Triệu Ý đưa tay đánh lên đùa Kỷ Sơn Thanh một cái, lúc định rút về thị bị anh nắm lại, anh nhích đến gần cậu rồi thì thầm: “Không phải không cho em uống, mà anh sợ em uống rồi thì mông không chịu được.”

Mẹ nó, cậu còn đang bị thương đây này.

Triệu Ý: “!”

Tôi có thể chuyển chủ đề được không?

Triệu Ý vừa định nói gì đó thì lão Lý đã gọi Kỷ Sơn Thanh, Kỷ Sơn Thanh ngồi thẳng người trả lời lão, Triệu Ý liền ngậm miệng.

Tối đó Kỷ Sơn Thanh uống không ít. Từ Hữu Vi mời anh, anh uống. Nghiêm Thắng châm rượu cho anh, anh uống. lão Lý châm rượu, anh vẫn còn uống, không hề từ chối ai.

Kết quả là mọi người trên bàn có Kỷ Sơn Thanh uống nhiều nhất, nhưng sau cùng anh lại là người tỉnh nhất.

Cơm nước xong mọi người đều khuyên nhau về ngủ, một mình anh ở nhà bếp dọn dẹp.

Triệu Ý im lặng ngồi bên bếp lửa, đưa tay hơ hơ cho ấm, nghe tiếng lách cách lúc Kỷ Sơn Thanh dọn dẹp, rửa chén.

Mùi sủi cảo trong nhà bếp hòa lẫn mùi rượu đế, thêm chút mùi khói của lò lửa khiến cho người ta cảm thấy quá chân thật.

Đó là thứ cảm giác chưa bao giờ Triệu Ý cảm nhận được.

Những năm trước ăn Tết thế nào cậu đã không còn nhớ được. Hẳn là trong quán bar, club, phòng nhảy. An Thịnh gọi một đám đến tổ chức tiệc tùng từ lúc trời tối cho đến sáng hôm sau, chơi cả một đêm, ồn ào rồi náo nhiệt, nhưng cứ không rõ ràng, cảm thấy mờ mịt hết cả.

Nhưng năm nay thì khác rồi, có một người để trông ngóng như vậy cảm thấy thật sự thỏa mãn, trái tim như đã chạm đất.

Triệu Ý hà hơi, nhếch môi. Sang năm cũng muốn được thế này, muốn được đón năm mới cùng với Kỷ Sơn Thanh.

Cùng nhau làm sủi cảo, cùng nhau ăn sủi cảo, rồi lại ở cùng một nơi trong căn phòng nhỏ thế này.

Sang năm, năm nữa, sau này, mỗi năm đều vậy.

—–

Kỷ Sơn Thanh dọn dẹp đâu ra đó, quay đầu lại nhìn Triệu Ý đang yên lặng ngồi bên bếp lửa. Than lửa vàng sáng ấm chiếu vào gương mặt trắng nõn của cậu khiến cậu thật dịu dàng, xinh đẹp đến mức không thật. Cậu ngoan ngoãn ngồi ở đó, đôi mắt lim dim, mặt mày thư giãn, khóe miệng hơi mỉm cười, hoàn hảo và xinh đẹp như một bức họa.

Cậu đang chờ anh, ngồi nơi đó, chờ anh một cách vô cùng im lặng.

Chờ đến khi anh dọn dẹp xong hết mọi thứ, gọi tiếng ‘Triệu Ý’, sau đó người kia sẽ nghiêng đầu nhìn sang rồi trao cho anh một nụ cười. Người đó sẽ đứng dậy, rời khỏi ánh lửa để đi về phía anh, cùng anh đi ra khỏi căn bếp nhỏ này.

Thật tốt làm sao.

Kỷ Sơn Thanh đứng bên cạnh Triệu Ý, tham lam nhìn sườn mặt của cậu mà không hề chớp mắt, giống như chỉ một chút lơ đễnh thì người trước mắt sẽ tan biến.

Nếu đó là một bức tranh thì tốt biết nhường nào, Triệu Ý sẽ mãi mãi dừng lại ở thời khắc này.

Bọn họ sẽ dừng lại mãi mãi.

Trong căn nhà bếp dần yên tĩnh trở lại, không còn những tiếng vang tất bật của khi nãy. Triệu Ý nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Sơn Thanh. Lại thấy anh cứ đứng nơi đó như trời trồng mà nhìn cậu, không nói gì cũng không làm gì, dường như là đang ngẩn người.

“Anh Sơn?”

Kỷ Sơn Thanh giật mình hoàn hồn, anh buông mắt, che giấu đi đôi mắt thèm muốn khát vọng, nhẹ nhàng mà đáp: “Ừ?”

“Dọn xong chưa?”

“Rồi, đi thôi.”

Triệu Ý đứng lên khỏi ghế nhỏ, vừa bước một cái thì mông đã đau, cậu đứng đơ dùng một tư thế kỳ lạ để đứng thẳng, từ từ không bước thêm.

Dường như Kỷ Sơn Thanh phát hiện ra sự xấu hổ của cậu, anh bước tới, vòng tay lên eo của cậu: “Không đi được sao?”

Triệu Ý không nói gì, chờ cho cơn đau vơi đi thì mới bước tiếp, nhịp chân có vẻ hơi chậm chạp.

Kỷ Sơn Thanh nhìn không được mà bế ngang cậu lên, sải chân bước ra khỏi cửa, vừa nói: “Đm đã không xuống giường được còn chạy tới đây, anh thấy em phải nằm sấp trên giường ba ngày mới ổn được.”

Triệu Ý đánh bốp bốp vào anh vì bị ôm, do mất đi trọng tâm nên vội vàng choàng tay qua cổ anh. Sau đó phát hiện có điều không đúng, cậu nghẹn đỏ mặt, vỗ vai Kỷ Sơn Thanh nói: “Đm anh thả em ra, em tự đi được!”

Ôm công chúa! Hơn nửa đời người của Triệu Ý không ngờ lại có ngày bị ôm công chúa!

Đm, dù gì cũng là đàn ông mà!

Cái ôm này xấu hổ quá, ngại quá!

Kỷ Sơn Thanh không đoái hoài gì: “Đi được à? Ok, vậy để anh thả em xuống, mai tới bệnh viện với anh. Em đồng ý thì anh sẽ thả ngay.”

Triệu Ý chưa kịp đáp thì Kỷ Sơn Thanh đã ôm cậu đến cái công tắc điện, sai cậu: “Tắt đèn.”

Triệu Ý đưa tay tắt đèn rồi lý luận với anh: “Người em thế nào thì em cũng biết mà, em đi được là đi được, không cần đến bệnh viện.”

Kỷ Sơn Thanh ôm cậu ra khỏi phòng bếp, xoay người lại đứng trước cửa nhà bếp, nói tiếp: “Đóng cửa.”

Triệu Ý thò tay ra đóng cửa.

“Em nói với anh rồi, anh có nghe không đấy?”

Kỷ Sơn Thanh hạ giọng nói: “Nghe, em nói nhỏ thôi, ngủ hết cả rồi, dù gì cũng đi có vài bước mà em cứ nói nhảm vậy anh sẽ không đi nữa. Hai chúng ta cứ ở hành lang này to tiếng trao đổi về chuyện mai cái mông của em có lành được không nhé.”

Triệu Ý: “…”

Vâng, anh là nhất, em không cãi được.

———

Kỷ Sơn Thanh bế Triệu Ý vào phòng xong rồi đi. Thật ra anh rất muốn ở lại phòng cậu, nhưng hai ngày này thì không được. Chỉ cần thấy dáng vẻ nằm sấp đau đớn tái nhợt của cậu thì anh chỉ muốn đánh cho một phát.

Muốn đánh Triệu Ý, mà cũng muốn đánh bản thân mình.

Tuy nói hôm qua Triệu Ý bị anh làm sắp chết, nhưng đã đến cuối cùng rồi, chính bản thân anh cũng có phần khó mà khống chế được bản thân.

Em nói xem, đm để em tại nơi yêu thương nhất trong lòng, không nỡ đụng, không nỡ chạm mà em lại lắc mông đòi được chịch, khóc lóc nói anh dùng sức, làm sao Kỷ Sơn Thanh có thể thờ ơ được? Là một người đàn ông bình thường, không ai chịu được cả.

Sự tự chủ của Kỷ Sơn Thanh vẫn mạnh, Triệu Ý mặt mày trắng bệch nói anh di chuyển, anh vẫn cắn răng không hề động đậy. Ở phía sau, Triệu Ý tự chuyển động, đến khi được làm cho sướng rồi thì anh mới dám dùng sức.

Rồi cứ như thế đến rạng sáng mới dừng lại, lúc xong việc mắt Triệu Ý không còn mở ra được nữa, mặt mũi đỏ ửng ứa nước mắt, bầm tím cả người.

Kỷ Sơn Thanh nhìn thôi đã giận, thêm cả đau lòng, cảm thấy mình quá trớn và cảm thấy luôn là do Triệu Ý tự kiếm chuyện.

Nhưng mà lại không hối hận quá nhiều.

Cuối cùng Triệu Ý đã là của anh, dù là thể xác hay tâm hồn cũng đều thuộc về Kỷ Sơn Thanh cả rồi.

Cả đời này sẽ luôn là vậy.

Dù cho người đi rồi, rời khỏi nơi này, cả đời này sẽ không còn gặp lại thì chí ít vẫn có cái mà nhớ tới.

Nhớ Kỷ Sơn Thanh đã yêu cậu thế nào.

Nhớ Kỹ Sơn Thanh đã chịch cậu ra làm sao.

Nhớ Kỷ Sơn Thanh đã dùng cách gì làm cậu khóc, làm cậu rên, làm cậu sướng.

Kỷ Sơn Thanh tựa người vào ngoài cánh cửa phòng Triệu Ý, lấy điếu thuốc trong túi ra rồi đứng tại đó hút.

Triệu Ý ở bên trong cửa, hẳn là đã ngủ thiếp đi hoặc là không. Trong cánh cửa đó lặng lại, anh không còn nghe được gì nữa nhưng anh biết, ở nơi đó có Triệu Ý, bất cứ khi nào anh đẩy cánh cửa này vào, anh hôn cậu, ôm cậu rồi vuốt ve cậu.

Gần đến vậy đấy, gần đến vậy đấy…

Hơn bốn mươi ngày Triệu Ý đi, đêm nào anh cũng ở đây, tựa vào vách cửa rồi đứng một lúc như vậy, cố gắng hết sức thích nghi khoảng thời gian… thời gian không có cậu…

Những ngày đầu vẫn cảm thấy trong cánh cửa đó vẫn còn có cậu, sau dần lại không còn gì.

Đi ra rồi khép cửa lại, rồi giật mình nhận ra.

Rất đau, nhưng mỗi lần tự dằn vặt như vậy anh phải mở cánh cửa đó ra nhìn một chút, xác nhận rằng người đã đi rồi, không còn ở đây nữa.

Sau này, anh không còn cho rằng Triệu Ý sẽ ở sau cánh cửa đó nữa,

Những tưởng bản thân mình đã dần dần thích ứng được.

Nhưng lúc nhận được điện thoại của Triệu Ý anh mới phát hiện, anh thích ứng cái đếch, sao mà thích ứng được cơ chứ?

Cả đời này cũng không quen được.

Nhưng mà không quen thì có thể làm gì bây giờ? Không còn cách nào cả, chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc