ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

"Giám đốc Triệu, mày kêu tao tìm giáo viên dạy kèn harmonica tao tìm cho rồi đó, theo mày nói thì không nổi lắm, nhưng trình độ chuyện nghiệp thì là số 1."

Triệu Ý cầm di động, ngồi ghế văn phòng, trong tay bưng tách trà còn bốc hơi nóng, tỏa mùi hương hoa cúc thoang thoảng.

"Ngon, tìm thời gian đưa người ta tới đây, càng nhanh càng tốt."

Phía bên kia An Thịnh im re, ho một tiếng: "Tao muốn nói cái đó với mày đấy, người ta không chịu tới cái chỗ khỉ do cò gáy đó."

Triệu Ý khẽ cười: "Chừng đó tiền còn không đủ à?"

An Thịnh nói: "Cức chó, mày biết tao mở giá bao nhiêu cho mày không? Ba mươi vạn một tháng, giá cao nhất luôn đấy."

Triệu Ý nhấp miếng trà hoa cúc nóng hổi, thoải mái thở một hơi: "Vậy thêm mười vạn nữa coi thế nào."

"Hừ, đây không phải vấn đề về lương, mày cho nhiều thì người ta cũng không chịu tới đâu.

Vợ con đều ở thành phố A cả..."

"Vậy thì tìm người khác." Triệu Ý cắt ngang: "Không phải gã thì có được không?"

"Không phải là không được...Triệu Ý, giáo viên dạy kèn harmonica, mày tìm cho ai vậy?"

"Có đứa nhỏ ở đây, là học sinh."

An Thịnh phía bên kia bắt đầu cười: "Haiz, chỗ đó cũng là học sinh bình thường, sao mày hao tâm tốn sức đi tìm giáo viên giỏi cho nó vậy? Mày đừng lừa tao, mày đang cho rằng mình là nhà từ thiện đó à?"

Triệu Ý đã muốn tắt điện thoại, hồi trước không biết là An Thịnh lại thích nói nhiều như thế.

"Tao nhiều tiền, tự nguyện tiêu cho người khác thì có sao? Rồi mày có làm chuyện này được không, không để tao còn tìm người khác."

"Mày nhờ ai?"

Triệu Ý không nói, ngoại trừ An Thịnh, đúng là ở thành phố A không ai có thể làm được gì cho cậu.

An Thịnh còn nói: "Tao không nói xàm với mày nữa, nói thật, hay mày tính đường cho nó đến thành phố A học, núi chẳng phải ta thì ta là núi đi? Huống chi cũng không phải chuyện gì xấu, ở cả đời trong vùi núi hẻo lánh xa xôi, coi như học được harmonica đi, cũng chỉ thổi được đám ma đám cưới trong thôn, khó mà có triển vọng lớn, còn phải xem thế nào nữa."

Triệu Ý im lặng trong chốc lát rồi nói: "Để tao nghĩ một chút."

"Đúng rồi, còn việc nữa." An thịnh nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng tao cảm thấy vẫn nên nói với mày.

Cái thằng Dư Cảnh quấn đứa con gái nào ở trường đấy."

Triệu Ý hơi trầm ngâm một chút: "Nó cũng mười sáu, có tính là chuyện gì hiếm hoi đâu."

Thế mà cũng nói được?

"Đừng nói là theo đuổi gái, nó còn yêu đương, ăn mặn luôn cũng không lạ đâu." An Thịnh nở nụ cười: "Tao nói chuyện này không phải do chuyện trai gái của nó, mà là cô bé này.

Mày biết con bé nó theo đuổi là ai không?"

Triệu ý thuận hắn hỏi: "Ai?"

"Con gái của Kỷ Hải Yến."

Tách trà trong tay Triệu Ý run một cái, suýt nữa rơi xuống đất.

Kỷ Hải Yến là ai chứ, đó là bí thư thành ủy thành phố A, người từ trên cao xuống, thâm không biết bao nhiêu cho đủ, Triệu Tông Hiền còn phả hết sức khách khí với người này.

Từng có qua lại với Kỷ Hải Yến nên có hiểu rõ đôi phần, ai mà không biết ông ta cưng đứa con gái biết bao nhiêu.

Nói trắng ra, thứ Dư Cảnh theo đuổi là một cục vàng trong tay bí thư thành ủy.

Dám khoét cục vàng quý báu trên tay người ta, Triệu Ý cảm thấy chắc chắn Dư Cảnh muốn tìm đường chết rồi.

"Mười sáu tuổi, lông mọc còn chưa kịp dài mà đi theo gái." Triệu Ý cắn răng nói.

An Thịnh: "Lúc nãy mày có nói vậy đâu."

"Dù sao đó cũng là em mày chứ không phải em tao, tao không khuyên nổi.

Nói được là tao nói hết với mày rồi, muốn nữa thì mày cũng nên tranh thủ về thời gian mà về coi nó ra sao.

Nhà họ Dư cũng không quản được nó, mày không có ở thành phố A thì thằng oắt đó không sợ gì cả, không khéo thời gian nữa nó lật luôn cả trời lên."

"Mày nhọc lòng thế." Triệu Ý đặt tách trà lên bàn, cũng biết An Thịnh để bụng.

Thằng oắt Dư Cảnh không thua cậu hồi trẻ là bao, ngày nào không đánh rắm thì cũng cho người ta rắc rối muốn điên lên, xong còn bắt người khác đi chùi đít.

Cậu hai ở mỹ không về, giờ cậu không ở thành phố, nhà họ Dư thì mặc kệ, xảy ra chuyện gì cũng có mỗi An Thịnh giúp đứng ra chịu đòn.

Thật sự khoảng thời gian này An Thịnh đã giúp cậu không ít.

Phía bên này Triệu Ý vừa sinh ra cảm giác biết ơn, thì một giây sau An Thịnh Phía bên kia đã rống lên.

"Aiii! Giám đốc Triệu, mày vừa nói cái gì, tao nghe không có rõ, nói lại cái.

** má, có thể nghe được một câu tiếng người từ miệng ngài đây sao mà khó khăn quá."

Triệu Ý: Mỉm cười.jpg

Cậu dứt khoát tắt điện thoại, tạm biệt bạn nhé.

————-

"Em tìm thầy dạy Harmonica cho Thạch Đầu."

Kỷ Sơn Thanh vừa giật giật miệng định nói chuyện, Triệu Ý đã duỗi hai ngón tay ra kẹp miệng anh lại.

"Đừng vội nói, giờ anh nói chắc chắn là một đống câu nhảm nhí, vô dụng.

Nghe em nói hết rồi anh nói nhé."

Kỷ Sơn Thanh kéo tay cậu, đặt lên miệng hôn một cái.

"Em nói đi."

Triệu Ý nói: "Năm nay Thạch Đầu cũng đã mười tám, em ấy còn trẻ, cũng không thể ở nơi này cả đời được, thằng bé quá chính trực, anh để nó học chưa chắn nó đã có thể học được bao nhiêu.

Cũng may có cái để thích, vậy thì cho nó đi học.

Không gian ở đây nhỏ, em chuẩn bị đưa thằng bé lên thành phố A, chỗ đó sẽ có người sắp xếp cho nó, tìm cho nó một thầy Harmonica tốt nhất, còn cho nó cơ hội tốt hơn..."

Đến đây thì Triệu Ý không nói nữa.

Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, không chịu im lặng nữa.

Triệu Ý đập anh một cái.

"Thì nói đi."

Kỷ Sơn Thanh cười: "Không phải em không cho tôi nói à?"

"Hứ."

Ghẹo ghê, cái tên này.

Kỷ Sơn Thanh chụp nắm đấm Triệu Ý vung tới, mặt mày trầm tĩnh.

"Em nói anh đều hiểu cả, nhưng Thạch Đầu không phải trách nhiệm của em, em đừng vì thấy nó đáng thương mà giúp đỡ nó." Triệu Ý rút nắm đấm của mình lại, híp mắt nhìn Kỷ sơn Thanh.

"Anh cảm thấy em vì thương hại nên mới muốn dắt nó đi sao?" Cậu bước lên một bước, vẻ mặt có hơi lạnh nhạt.

"Kỷ Sơn Thanh, anh cho rằng em giống anh, đầy ắp tình thương của một người cha, thấy ai cũng muốn giúp sao?" Cậu cười khẽ một tiếng: "Nếu Thạch Đầu lên thành phố mà học Harmonica không giỏi thì em sẽ trả lại, từ đâu lại về đó.

Em nhìn trúng không phải bởi vì tội nghiệp, mà là nó có đáng hay không."

Cậu là con của một nhà nghệ thuật tư bản.

Đắm mình trong cảm xúc lãng mạn của một nghệ sĩ, cũng thực dụng và lãnh đạm.

Cậu tạo cơ hội cho sự lãng mạn thì cũng sẽ chú trọng đến giá trị của hàng hóa.

Đầu tư thì sẽ có hồi báo.

Cậu muốn Thạch Đầu phải báo đáp cho mình, chứng minh bản thân là một viên ngọc.

Cậu muốn Thạch Đầu chứng minh với cậu, đào trong đất cát cũng sẽ có vàng, chứng minh với cậu, giấc mơ không phải là khi người ta nói thì cảm thấy buồn cười vớ vẩn, mà nó là chân thực, một sự tồn tại lấp lóe bên trong.

Nếu như Thạch Đầu không làm được, thì nó đã mất đi giá trị của mình, trở về với nơi vốn có.

Cậu cho Thạch Đầu cơ hội, nhưng tất cả các cơ hội sẽ không đến vô ích, cơ hội cần có sự phản hồi.

"Vậy chuyện này em đã nói với nó chưa?"

"Thạch Đầu muốn học." Triệu Ý nói: "Em đã nói rồi, nó nói muốn có một cơ hội, vậy là đủ."

"Được."

Nếu như vậy, thì không còn gì tốt hơn.

"Thế mà cái gì nó cũng nói cho em." Kỷ sơn Thanh rũ mắt cười: "Xưa giờ anh không biết thằng bé muốn học Harmonica đấy."

"Anh Sơn à, có đôi khi, anh nên hỏi người khác một chút.

Có nhiều chuyện không phải như anh nghĩ đâu.

Anh cho rằng đúng, có thật vậy không? Khi anh cõng người đó trên lưng, không phải chỉ một mình anh thấy nặng, mà người trên lưng anh cũng sẽ thở không ra hơi."

—————

Thật sao?

Anh lẳng lặng đứng ở đó, đối diện là một ngôi mộ.

Ngọn núi hoang này, không biết có bao nhiêu nấm mồ như thế, là nơi chôn những người vô danh.

Sương sớm còn chưa tan, đọng lại trên tóc anh, bờ vai tụ lại thành những giọt nước nhỏ

Anh đến thậm chí còn không mang theo một cành hoa.

Đợi cho ánh sáng ban mai, dâng lên, hong khô giọng nước trên vai rồi mới quay người xuống núi.

Năm năm trước đây hoàn toàn như vậy.

Anh rất ít nói chuyện, nhưng thật ra là không biết nói cái gì.

Nói gì với người khác cũng vô ích cả thôi.

"Anh Phong, em có đúng không? Anh cũng cảm thấy thở không ra hơi sao?"

Anh hỏi, anh nói chuyện.

Nhưng anh chỉ có thể nghe được tiếng chim hót hòa trong gió.

Trừ nó ra thì không còn lại gì.

Cho nên, hỏi có ích không? Chẳng ai trả lời.

Ít nhất anh vẫn còn đang cõng người ta.

Uống chi, người bên trong vốn đã chẳng còn thở nữa, sao lại còn thở không ra hơi được nữa?

Với người chết mà nói, thì có làm được gì đâu?

Anh ngẩn người, đi về dưới núi.

Gió lại lớn một chút, lá cây rơi, nhẹ nhàng thổi qua mộ bia.

Phía trên có năm dòng chữ to.

Tiết Thành Phong chi mộ.

Không người nhận, không có đề tên, không có ngày tháng.

—–

Đi đến chân núi, anh thấy Trần Diệu ngồi xổm dưới một thân cây.

Không biết đã ngồi xổm bao lâu rồi.

Kỷ Sơn Thanh chậm bước lại, sau đó đi tới.

Cậu ta nghịch quá chăm chú nên không nghe thấy tiếng anh đi tới.

Trần Diệu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó đứng dậy, ngồi xổm lâu quá nên chân hơi tê, lập tức nhảy lên, xong lại đau nhe răng trợn mắt.

Cậu đi tới, xoay người nắm nắm chân, còn ngước đầu nhìn Kỷ Sơn Thanh.

Đã sớm cho mình cái lý do để xuất hiện nơi này, thế mà lại rất tự nhiên còn pha phần phấn khích nói: "Tới gọi anh ăn cơm."

Kỷ Sơn Thanh kéo cổ áo lại, nghiêng mắt nhìn cậu.

"Chạy tới nơi cúng tuần để gọi anh ăn cơm à? Em không có số của anh sao?"

Trần Diệu cười he he không nói gì nữa.

Kỷ Sơn Thanh hà một hơi, nhìn câu bóp chân.

"Đỡ chưa?"

Trần Giật giật giật chân: "Ok, đi được rồi."

"Vậy thì đi thôi."

Nói rồi anh đi dẫn đầu, Trần Diệu dậm chân tại chỗ rồi chậm chạp hai bước theo sau.

Ngày 3 tháng 10 hàng năm, cứ rạng sáng Kỷ Sơn Thanh sẽ ra ngoài, đi bảy dặm, trèo lên núi Tiểu Nam để đến tưởng niệm một người.

Trần Diệu biết người kia là ai.

Hắn họ Tiết, là con của ông hiệu trưởng già.

Hồi trước làm lính.

Trần Diệu chưa gặp người đó, chỉ nghe nói về hắn.

Năm năm trước anh Sơn bắt được thủ lĩnh của tổ chức buôn lậu thuốc phiện lớn nhất trong nước, đó là công lao lớn nhất.

Tương lai sán lạn không cách nào tả được, nhưng khi luận công thành thưởng, Kỷ Sơn Thanh lại giải ngũ.

Anh ra khỏi quân doanh rồi đến nơi thôn nhỏ này.

Giờ đã năm năm trôi qua.

Năm năm này như biến thành người khác.

Có đôi khi Trần Diệu nhìn anh, sẽ cảm thấy người này không phải Kỷ Sơn Thanh, chỉ là anh mang cái tên Kỷ Sơn Thanh mà thôi.

Anh Sơn của cậu không sợ trời không sợ đất, cuồng vọng tuỳ tiện, là anh Sơn đầy kiêu hãnh và tự phụ nhường nào.

Bên giờ trên con người này, ngay cả một chút tàn ảnh đã không còn đâu.

Trần Diệu phần nào cảm giác được, tất cả những điều đó đều bắt nguồn từ người nằm im lìm trên ngọn núi kia..

Bình luận

Truyện đang đọc