ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Không còn thuốc.

Triệu Ý đã châm nốt điếu thuốc cuối cùng.

Ông chủ quầy bán quà vặt thấy Kỷ Sơn Thanh đến liền vội vàng cất di động, ngẩng đầu hỏi: “Anh Sơn.”

“Ừm.”

Kỷ Sơn Thanh đưa cho anh ta hai mươi đồng.

Ông chủ nhận tiền, hỏi cũng không cần hỏi đã cầm hai bao thuốc Hồng Hà ra.

Kỷ Sơn Thanh tựa vào quầy hàng xé mở bao bì, rút ra một điếu thuốc, ngậm lấy nhưng không châm lửa.

Quầy hàng rất bừa, bày biện đủ loại đồ ăn vặt.

Lung tung rối loạn, đủ mọi sắc màu.

Góc bàn có mấy lọ nhựa lớn, bên trong đựng đủ loại kẹo, mấy bình này đều đồng giá, trước kia là một mao tiền ba viên, giờ là một mao hai viên.

Kẹo sô cô la anh thường mua chính là đựng trong bình đó.

Kỷ Sơn Thanh nhìn mấy cái bình một lát, nhẹ nhàng cắn cắn điếu thuốc đang ngậm.

Ông chủ đầu óc nhanh nhạy, nhìn người nhiều, hỏi Kỷ Sơn Thanh: “Anh Sơn muốn mua kẹo sô cô la à? Để tôi đưa anh mấy viên.”

Hắn vươn người lấy bình kẹo sô cô la ra, mở nắm, bốc một nắm to, nhìn Kỷ Sơn Thanh, chờ người đưa tay nhận.

Nhưng Kỷ Sơn Thanh lại không có ý định lấy, anh nhìn bình kẹo kia, hỏi: “Còn loại khác không? Loại ngon hơn loại này.”

“Kẹo sô cô la chỗ tôi chỉ có một loại thôi.” Ông chủ bỏ nắm kẹo trên tay vào túi bóng, đặt lên quầy gần Kỷ Sơn Thanh, nói: “Loại này tôi ăn thử rồi, không ngọt, ăn ngon mà.”

Nhưng có người nói ăn không ngon.

Kỷ Sơn Thanh hạ mắt, nhìn túi bóng trong tay, lấy năm đồng trong túi ra, đặt lên quầy rồi lại cất túi kẹo đi.

“Tôi không lấy không được.”

Nói xong quay người đi thẳng.

Ông chủ ở phía sau gọi với theo: “Úi, anh Sơn, thừa rồi!”

——

Nếu ngoài anh còn có người tế bái Tiết Thành Phong vậy người kia nhất định là ông hiệu trưởng.

Kỷ Sơn Thanh lên núi vào lúc sáng sớm mặt trời chưa lên, nắng mờ xuống núi. Ông hiệu trưởng lên núi vào lúc ánh chiều tà le lói, trăng sáng sao lên thì xuống núi.

Hiệu trưởng đã già, đi đứng không vững nhưng vẫn đi bảy dặm đường, leo lên Tiểu Nam Sơn tế bái con trai mình.

Lặng lẽ tế bái.

Ngoại trừ Kỷ Sơn Thanh không ai biết, có lẽ ông hiệu trưởng cũng cho rằng Kỷ Sơn Thanh cũng không biết.

Năm năm qua, vào lúc hoàng hôn ông hiệu trưởng luôn luôn xách giỏ trúc đi lên núi, trong giỏ có tiền vàng mã, chậu than nhỏ cùng vài món đồ ông cần dùng đến.

Kỷ Sơn Thanh lặng lẽ đi phía sau.

Hai người đều tự cho rằng mình làm rất bí mật kín đáo.

——

Ông hiệu trưởng đốt vàng mã trước mộ, tro than cùng hương khói lượn lờ giữa núi rừng lạnh lẽo, vài đốm lửa nhỏ bé theo gió xoay trong giữa không trung.

Kỷ Sơn Thanh ngửi thấy mùi hương, thậm chí tro xám dính cả vào người anh.

Ông hiệu trưởng quỳ trước mộ lẩm nhẩm nói chuyện, những lời muốn nói mãi chẳng hết, vài chuyện lặt vặt kể chẳng xong.

Ông đốt hết vàng mã trong giỏ, chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên quần, sau đó dọn dẹp gọn gàng bia mộ, cất hết đồ vật vào giỏ.

Sau đó, ông xuống núi.

Kỷ Sơn Thanh trốn trong góc tối âm u, từ khoảng cách này có thể thấy bóng dáng ông hiệu trưởng nhưng lại không nghe được những lời ông nói.

Khoảng cách, vị trí, góc độ, đều vừa vặn.

Theo lý, năm năm qua ông hiệu trưởng không phát hiện anh thì lần này cũng không nên phát hiện.

Nhưng đôi khi luôn xảy ra những chuyện ngoài dự đoán.

Ông hiệu trưởng xách giở xuống núi, khi đi tới gần chỗ anh đứng đột nhiên nói.

“Đi ra đi, đã đi theo năm năm rồi, sáng đi tối cũng đi, con cũng không thấy mệt sao?”

Thì ra là đã phát hiện từ lâu.

Kỷ Sơn Thanh tự giễu mấp máy môi, từ trong bóng cây đi ra, bước qua bụi rậm, đặt chân lên con đường núi nhỏ, đứng bên cạnh ông hiệu trưởng.

Hai người xuống núi cùng nhau.

Hiệu trưởng lưng còng xuống, chậm rãi bước đi, Kỷ Sơn Thanh ở phía sau, cách nhau nửa bước chân.

“Sang năm ông sẽ không đi nữa.” Ông hiệu trưởng đột nhiên nói: “Già rồi, không đi nổi nữa.”

Kỷ Sơn Thanh đang cúi đầu, chú ý đến đường mòn mấp mô, chuẩn bị đỡ người bất cứ lúc nào, nghe vậy lông mi liền nhè nhẹ rung.

“Ông muốn đi con sẽ cõng ông.”

Ông hiệu trưởng chậm rãi lắc đầu, cảm thán: “Không đi nữa, con đừng tự làm khó mình.”

Kỷ Sơn Thanh không nói lời nào, gió đêm lướt qua, thổi mặt mày anh lạnh buốt.

Ông hiệu trưởng nói: “Sơn Thanh, ông già rồi, mỗi năm một già đi, con cũng thế, chỉ là con còn trẻ nên không cảm thấy gì. Nhưng là người, cả đời có được mấy cái năm năm? Thành Phong đi là mệnh của nó, là Diêm Vương muốn thu người, sống chết có số, không trách được ai. Thành Phong không oán con, ông cũng không oán con, không có ai oán trách con cả, sao con vẫn nghĩ không thông? Con không thuộc về nơi này, có giả vờ cũng không giống, Thành Phong về nhà rồi, con cũng đừng nhốt bản thân ở đây, không đáng đâu con.”

Kỷ Sơn Thanh nói: “Mình về sớm thôi, trời lạnh rồi.”

——

Không có ai oán anh sao?

Chỉ cần còn một ngày anh nhớ Tiết Thành Phong vì sao mà chết, chết như thế nào, ngày đó anh vẫn oán chính mình.

Là sự tự phụ, cuồng vọng của anh hại chết Tiết Thành Phong.

Nếu như có thể làm lại, anh tình nguyện chết trong tay Độc Kiêu cũng không muốn thấy Tiết Thành Phong liều mạng cứu anh ra.

Đôi khi anh lại nghĩ, không biết là chết dễ chịu hơn hay vĩnh viễn sống trong tội lỗi dễ chịu hơn.

Kỷ Sơn Thanh nghĩ, thực ra chết cũng chỉ có như vậy.

Nhưng mạng này là do Tiết Thành Phong cứu ra, anh phải thay Tiết Thành Phong sống.

Chuyện Tiết Thành Phong không kịp làm anh sẽ làm, trách nhiệm Tiết Thành Phong chưa kịp nhận anh sẽ đến gánh.

Không phải là sống như một người khác sao? Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, anh không thấy ấm ức, cũng không thấy đáng thương. Anh chỉ là cảm thấy vẫn chưa đủ, làm thế nào cũng không đủ rửa sạch tội nghiệt trên người.

Kỷ Sơn Thanh lấy ra túi một viên kẹo sô cô la, để trên bàn, mở túi, gẩy gẩy điếu thuốc trên tay, cầm ra một viên.

Anh híp mắt, rít hai ba hơi xong non nửa điếu thuốc, dí đầu lọc vào gạt tàn, cầm viên kẹo lên bóc ra.

Vị ngọt gắt át đi vị ca cao.

Vận mệnh đôi khi thích chọc ghẹo anh, cho kẻ tội đồ như anh một viên đường, cho Kỷ Sơn Thanh một Triệu Ý.

Không chiếm được, cũng không buông được.

Đâm Triệu Ý một đao, anh cũng tự chọc mình ba nhát.

Làm Triệu Ý đau cũng như tự xẻo thịt trên người mình.

Cũng may là Kỷ Sơn Thanh này đã chết lặng, ngược lại cảm giác đau còn khiến anh thấy kích thích, làm anh cảm nhận được mình vẫn là một người sống.

——

Nếu không cố ý muốn gặp, bình thường cơ hội để Triệu Ý cùng Kỷ Sơn Thanh thấy nhau cũng không nhiều, chủ yếu là lúc ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, tính ra còn không được quá một giờ.

Triệu Ý gần đây y như lúc mới tới, không hay phản ứng lại người khác, nhìn thấy ai cũng thấy phiền, nói chuyện cùng cậu tựa như đụng vào họng súng, khói lửa tung tóe.

Đặc biệt là Trần Diệu, ăn một bữa cơm đều có thể cùng Triệu Ý cãi nhau. Chủ yếu là Trần Diệu gân cổ đỏ mặt chửi người, Triệu Ý chỉ lạnh mặt nhìn, cười trào phúng, thỉnh thoảng đâm chọt vài câu, hiệu quả chọc tức người vô cùng hiệu quả.

Trần Diệu hai hôm nay không khác gì rồng phun lửa, nhìn thì khí thế cực kỳ, nhưng tối lại bám lấy Kỷ Sơn Thanh khóc lóc ăn vạ.

“Anh Sơn, cmn anh nhanh quản anh ta đi, hai hôm nay em bị anh chọc cho ăn không ngon ngủ không yên, tên Triệu Ý đó đúng là súc sinh mà! Vậy mà đoạn thời gian trước em còn thấy anh làm người cũng được, cmn chứ đúng là có mắt như mù! Anh Sơn, nếu anh còn mặc kệ anh không quản, em sẽ bị quấy đến chết mất!”

Kỷ Sơn Thanh gỡ người ra: “Em mách tội Triệu Ý với anh là muốn anh giúp ai?”

Trần Diệu: “…. Đương nhiên là giúp em, anh Sơn, em là em của anh mà!”

Kỷ Sơn Thanh cười: “Ừ ha, vậy Triệu Ý với anh là gì?”

Trần Diệu không hiểu lắm, ngốc ngốc hỏi: “Là cái gì của anh cơ?”

Kỷ Sơn Thanh: “Là người yêu của anh.”

Trần Diệu: “???”

Anh Sơn, anh trêu em à?

Kỷ Sơn Thanh nhìn anh, uể oải nói: “Em muốn anh quản cậu ấy, nhưng gần đây em thấy người ta có để ý đến anh không?” Anh nhẹ giọng, thở dài: “Bây giờ anh có thể nói với cậu ấy một câu đã là không tệ rồi, em còn đòi quản người ta sao? Haizz.”

Trần Diệu bấy giờ mới nhận thấy chuyện khác thường, anh cẩn thận hỏi dò: “Vì sao lại Triệu Ý không để ý đến anh? Anh cãi nhau với cậu ta à?”

Cãi nhau? Cũng không hẳn, anh đâu có cãi lại. Là Triệu Ý chỉ vào anh kêu anh cút đi, còn mắng anh là súc sinh.

Kỷ Sơn Thanh nói: “Anh không cãi nhau với cậu ấy.”

Trần Diêu: “Vậy tại sao cậu ta lại không để ý tới anh?”

Kỷ Sơn Thanh ngẫm nghĩ, sa sút thở dài: “Là anh nói sai.”

Những lời anh nói hôm ấy quả thật có phần giống súc sinh. Lúc ra cửa Kỷ Sơn Thanh đã hối hận rồi, nhưng lời đã nói như bát nước hất đi, có muốn cũng chẳng thể thu hồi lại.

Hai hôm nay anh luôn muốn tìm cơ hội nhận lỗi với Triệu Ý, dỗ cậu không giận nữa. Nhưng Triệu Ý ngay cả cơ hội nói chuyện đều không cho anh, gặp cũng coi như không thấy, lời anh nói thì giả bộ không nghe. Kỷ Sơn Thanh bị phũ mấy lần liền biết điều không dám lại gần.

Trần Diệu vẫn rất tò mò hỏi: “Anh nói với cậu ta cái gì mà chọc người tức đến như thế kia?”

Triệu Ý tức giận cũng không có gì, cái chính là tên khốn này bản thân không vui cũng không muốn người khác vui, ngày ngày nói chuyện châm biếm. Trần Diệu không nhịn được liền cãi nhau với cậu ta, làm Từ Hứa có hàm dưỡng vô cùng bây giờ thấy Trần Diệu cũng tỏ ý không ưa.

Từ Hứa không thân với đồ khốn Triệu Ý, khó nói được anh, thế là liền nhằm Trần Diệu đang bốc hỏa mà quở trách, Nghiêm Thắng cũng không bày ra sắc mặt hòa nhã với hai tên học sinh tiểu học cãi nhau này.

Trần Diệu cảm thấy mình bị cả thế giới ghét bỏ, trong lòng khốn khổ vô cùng.

Kỷ Sơn Thanh nhớ lại chuyện hôm đó, thuận miệng nói: “Anh nói với cậu ấy….”

Trần Diệu đang vểnh tai lên nghe, Kỷ Sơn Thanh đột nhiên dừng lại, ánh mắt bất thiện nhìn anh.

Trần Diệu:???

Nói cái gì?

Kỷ Sơn Thanh vươn tay vỗ vào đầu Trần Diệu một cái: “Hỏi lung tung gì thế? Không có chuyện gì làm thì đi ngủ đi.”

Trần Diệu: …. cmn chứ mình làm gì nên tội mà ai cũng đối xử với mình như vậy?

***

Lời tác giả:

Triệu Tiểu Loạn: … @# $@ $#%#

Trần Hỏa Long: @# $%#% $#… Hu hu hu tôi đi méc anh Sơn.

Triệu Tiểu Loạn: Cậu muốn tìm người của tôi mách tội?

Trần Hỏa Long: …

Bình luận

Truyện đang đọc