ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Lần đầu tiên gặp Thạch Nha thì cô bé vẫn đang ngồi trên tản đá trước nhà, một cục nhỏ xíu.

Cô bé mặc một bộ đồ không hòa hợp lắm, không quá mới cũng không quá sạch sẽ.

Trên đùi cô bé là một đứa trẻ con tầm hai tuổi, vất vả một tay ôm lấy nó, tay kia cầm bát, cẩn thận đút nước mì vào miệng đứa nhỏ.

Đứa nhỏ đó không ngoan ngoãn gì cả, đang ngọ nguậy trên đùi cô bé, cô bé không giữ được còn suýt nữa đánh rơi chén.

Cô bé chăm sóc đứa em trai của mình, vừa chân thực lại vừa yên tĩnh, Kỷ Sơn Thanh chỉ biết nhìn.

Mái tóc khô ngả vàng, mũi bẩn bẩn và miệng mím chặt, hàm căng ra.

Anh đi lên giúp cô bé, cô gái nhỏ trở nên luống cuống.

Có lẽ cô chưa từng được người xa lạ nào giúp, nên không biết phải đối mặt với cảm xúc này ra sao.

Kỷ Sơn Thanh trấn an cô bé, cô bé nhìn anh, quơ quơ tay.

Anh nhìn hồi lâu mới hiểu được ý cô bé là gì.

Anh phát hiện đứa nhỏ này không nghe được mà cũng không nói được.

Anh ở trong nhà cô bé chờ đến trưa, trong nhà không có ai cả.

Thạch Nha đút cho em trai ăn xong thì dỗ cho em đi ngủ.

Cô bé không biết nói nên chỉ ú ớ, nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ.

Đợi cho đứa em ngủ rồi cho bắt đầu đi dọn chén đũa, quét tước sân nhà.

Kỷ Sơn Thanh muốn giúp cô bé nhưng cô bé lại không chịu, nhất quyết muốn tự làm.

Kỷ Sơn Thanh cũng không kiên trì nữa, càng làm vậy cô bé càng rối tay chân rồi lại luống cuống thêm.

Một đứa bé mười tuổi rõ ràng nên được người khác chăm sóc, thế mà cô bé đã học cách chăm sóc người khác từ lâu.

Kỷ Sơn Thanh chờ trong nhà Thạch Nha đến trưa, mãi đến khi mặt trời xuống núi Thạch Nha mới rảnh.

Cô bé đưa chiếc ghế nhỏ đến cạnh Kỷ Sơn Thanh.

Anh lấy giấy bút viết, viết là: Em có muốn đi học không?

Một hàng chữ mà Thạch Nha chỉ đọc hiểu được hai chữ đi học, đôi mắt lập tức sáng lên.

Cô dùng đầu ngón tay ửng hồ chỉ lên hai chữ đó, nhìn Kỷ Sơn Thanh với đôi mắt sáng ngời, ú ớ nói.

Kỷ Sơn Thanh nghe nhưng không hiểu.

Thạch Nha biết anh nghe không hiểu nên nhẹ nhàng lấy giấy bút trong tay anh, nhìn một lúc lâu, sau đó lắc đầu khe khẽ.

Bọn họ nói chuyện không quá lâu, vì ánh chiều tà đã sắp tắt mà Thạch Nha còn phải đi làm cơm tối nữa.

Thời khắc hoàng hôn buông xuống, cha mẹ Thạch Nha mới từ trong ruộng trở về.

Cha mẹ cô bé là những nông dân thật thà chất phác, họ thật thà như vậy và cũng ngu dốt như thế.

Kỷ Sơn Thanh ra khỏi ngôi nhà đó, cảm thấy không đủ oxy trong không khí, anh hít sâu hai cái nhưng vẫn cảm thấy thiếu oxy.

Năm đó Kỷ Sơn Thanh mới đến thị trấn này là bởi anh muốn chuộc tội.

Nếu Tiết Thành Phong còn sống, hắn sẽ trở về thị trấn Thạch Đầu, làm thầy giáo ở Khai Hóa này, kéo dài sự nghiệp của cha, hắn muốn thay đổi thị trấn và cả ngôi trường này.

Nhưng tâm nguyện đó của hắn vẫn chưa được hoàn thành.

Hắn chết rồi thì Kỷ Sơn Thanh thay hắn tới.

Nhưng Kỷ Sơn Thanh không có tâm nguyện như thế, chỉ là anh gánh lấy tâm nguyện của người khác mà tiến bước thôi.

Thế mà từ khi anh bước ra khỏi nhà của Thạch Nha, đã có một gốc cây đâm vào trong lòng mình.

Có thứ gì đó được sinh ra và dần thay đổi.

Ngày đó mặt trăng cong như cái móc, theo trên bầu trời trong veo.

Kỷ Sơn Thanh nhìn một hồi lâu, cảm giác có một số việc không thể cứ để vậy được.

——–

"Nghĩ gì thế?"

Triệu Ý dùng tay chọc chọc eo anh.

"Không có gì." Kỷ Sơn Thanh lấy lại tinh thần.

"Sau này thì sao?"

"Sau này, đến năm đó, hiệu trưởng lại cho tôi đi nhận học sinh.

Tôi vào nhà Thạch Nha, khuyên cô bé nên đi học.

Hiệu suất lúc cô bé học cũng không cao, thêm hai năm nay không đi học nên tôi để em ấy bắt đầu học lại lớp 1, chính cô bé cũng nghĩ như thế."

Triệu Ý im lặng một lúc rồi chớp mắt.

"Khi ấy trong nhà đã cho cô bé nghỉ học, sao anh vừa khuyên đã giúp cô bé ấy về đi học lại được vậy?"

Kỷ Sơn Thanh xoay người, ánh mắt như lơ đãng quét qua ảnh chụp trên bàn, hơi dừng lại, rồi lại dời đi chỗ khác một cách hết sức tự nhiên.

Triệu Ý nhìn anh, giống như vô tình liếc qua bàn, hơi nheo mắt lại

"Tôi đến nhà em ấy ba lần, cam đoan với cha mẹ cô bé rằng học phí của Thạch Nha sẽ do tôi gánh chịu hết nên họ đồng ý."

Vừa hời lại không mất gì, mặc dù cha mẹ Thạch Nha mong cô bé ở nhà làm việc hơn, nhưng đã có người dùng tiền mình cho con họ học, lợi lớn như thế mà không lấy thì quá thiệt thòi rồi nhỉ?

"Anh đúng là tâm Bồ Tát." Triệu Ý dừng dừng, cậu thông minh như vậy, một chút chuyện cũng nên nghĩ đến.

"Bắt đầu từ khi đó, anh đã không ngừng thỏa hiệp, dùng tiền mình cho người ta đi học, rất nhiều học sinh đi học cũng do anh khuyên như thế sao?"

Kỷ Sơn Thanh không hề phủ nhận mà chỉ nhìn cậu cười.

"Nhà từ thiện giàu có – Thầy Kỷ ạ."

"Không giàu bằng em, nhà nghệ thuật gia họ Triệu một bức tranh đã có thể đổi một căn nhà.".

Bình luận

Truyện đang đọc