ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, thất tình thì vẫn phải sống, thời gian vẫn sẽ đưa đẩy con người, cơm vẫn phải ăn, thời gian vẫn sẽ trôi qua, dù sao vẫn phải thở, vẫn phải sống.

Sống cũng không dễ dàng, đã không dễ dàng thì trải qua một lần như thế càng không dễ dàng hơn.

Triệu Ý ngủ ở nhà đủ một ngày hai đêm, nửa đêm bỗng nhiên mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cậu nằm ở trên giường sững sờ, sững sờ được một lúc rồi lại ngủ mất.

Đi ngủ thật sự rất thoải mái, khi ngủ sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ là khi ngủ rất dễ mơ thấy Kỷ Sơn Thanh.

Chuyện này khá khó chịu, ngươi nói xem người này không cần mình, thế nhưng lại chạy vào trong giấc mơ của mình, không biết xấu hổ à.

Sáng sớm ngày thứ ba, Triệu Ý bị chuông điện thoại đánh thức.

Cậu hai của cậu, cũng là cha của Dư Cảnh về nước, mười giờ sẽ xuống máy bay, Dư Cảnh gọi cậu cùng đi đón người.

Nhìn xem, chỉ cần là còn sống, còn sống thì sẽ không có thời gian riêng để yên tĩnh nằm một chỗ liếm vết thương.

Triệu Ý tắm rửa, cạo râu, mặc đồ chỉnh tề, thậm chí còn xịt một chút nước hoa. Cậu choàng khăn quàng cổ, đứng trước gương nhìn hồi lâu. Ba ngày trước cậu vẫn là một thằng lang thang trong tấm gương ở phòng vẽ, bây giờ lại là một con người vô cùng đẹp trai.

Cậu nở nụ cười với tấm gương, cảm thấy rất hài lòng. Cậu cười lên vẫn đẹp trai như vậy, rất có tinh thần.

Chỉ là cười cười một chút liền cảm thấy có chút mệt mỏi, lại rũ khóe miệng xuống, nghiêm mặt. Vẫn cứ là không cười dễ chịu hơn.

Triệu Ý bắt xe, 9h50 liền có mặt ở sân bay.

Dư Cảnh đang chờ cậu đến, thằng nhóc kia xem ra rất vui vẻ, mặt thiếu niên tràn đầy hưng phấn mong đợi.

Cậu hai rất tốt tính, ông trở về khiến Triệu Ý cũng thấy vui vẻ, cũng đã hai ba năm rồi chưa gặp cậu hai. Người lớn đều bận bịu, cha Triệu Ý bận bịu, cha Dư Cảnh cũng rất bận rộn, có khi bận đến nỗi hai ba năm không về nước, giống như quên rằng mình còn có đứa con trai ở trong nước.

Nhưng khi còn bé, cậu hai không bận rộn như vậy. Quãng thời gian vui vẻ còn sót lại trong tuổi thơ của cậu là nhờ có cậu hai mang đến. Cậu hai dẫn cậu đi sân chơi, mua kẹo cho cậu, tặng đồ chơi cho cậu, tổ chức sinh nhật cho cậu, quan tâm cậu hơn Triệu Tông Hiền nhiều. Trong Triệu gia chỉ có cậu hai thật sự xem Triệu Ý là một đứa trẻ mà chăm sóc.

Sau khi sinh Dư Cảnh ra, Cậu hai từ chăm sóc một đứa trẻ thành chăm hai đứa trẻ, cũng không khác nhau lắm. Nhưng từ sau khi Dư Chi Hoán chết, ông lại đột nhiên xích mích với Dư gia, từ đó trở thành con người bận rộn, làm đầu tư lâu dài ở nước ngoài, bận đến nỗi thời gian chơi với Dư Cảnh cũng không có.

Khi đó Triệu Ý còn nhỏ, cái gì cũng mơ hồ, chuyện của người lớn cậu cũng không biết, không hiểu rõ ràng được. Chỉ biết mẹ mình không còn, cậu hai cũng đi rồi. Cho đến bây giờ, cậu cũng chưa từng truy cứu chuyện trước kia, cũng không hỏi xem rốt cuộc năm đó đã phát sinh chuyện gì.

Dư Cảnh là người đầu tiên nhìn thấy cha mình, có lẽ là cha con tâm linh tương thông.

Y bước nhanh đến, gần như là chạy.

Triệu Ý đứng đây nhìn, nhìn thấy Dư Chi Kỳ vỗ vỗ bả vai Dư Cảnh, nói gì đó với y rồi đi qua bên này với Dư Cảnh.

Ông cũng không già đi nhiều lắm, nhìn qua ngược lại còn trầm ổn rất nhiều so với mấy năm trước. Khí chất trên người cũng hơi giống với Triệu Tông Hiền.

Dư Chi Kỳ đứng trước mặt Triệu Ý, cậu gọi một tiếng: “Cậu hai.”

Dư Chi Kỳ vỗ vỗ cánh tay cậu: “Nhiều năm không gặp, lớn ra nhiều rồi ha.”

Triệu Ý cười cười, làm sao lại không lớn, làm gì có ai có thể làm đứa bé cả đời.

——

Sau khi đón người xong thì chính là đi ăn, Triệu Ý đã tìm quán ăn từ sớm. Đến nhà Dư Chi Kỳ cất và thu dọn hành lý xong đã là mười hai giờ rưỡi trưa, cũng vừa kịp giờ ăn cơm.

Dư Chi Kỳ cởi áo ngoài, cũng thoải mái hơn hẳn. Trên bàn cơm phải nói chuyện rôm rả mới đúng, nhưng ông chỉ cười cười nói nói với Dư Cảnh, hình như Triệu Ý hơi quá yên tĩnh.

Tâm trạng của Triệu Ý không đúng, Dư Chi Kỳ nhìn ra nhưng không hỏi. Dư Cảnh lại là đứa thiếu thông minh, chỉ ham vui, căn bản không có chú ý chuyện này.

Đến khi Dư Chi Kỳ ăn no, ông dựa vào trên ghế, ngoẹo đầu nghe Dư Cảnh nói chuyện, thỉnh thoảng chêm vào hai câu. Triệu Ý im lặng ăn đồ ăn, vô cùng hài hòa.

Đến phút cuối cùng, Dư Cảnh uống một hớp, giọng điệu mang theo vài phần mong đợi hỏi: “Cha, lần này cha trở về, khi nào thì đi?”

Dư Chi Kỳ cầm ấm trà rót cho y một chén nước, nói: “Trở về ở mấy tháng rồi đi.”

Nói xong, lại nhìn Triệu Ý hỏi: “Con uống nước không?”

Triệu Ý đưa ly tới, Dư Chi Kỳ liền rót nước cho cậu, xong rồi nói với cậu: “Ở thành phố A ăn Tết cũng không có gì vui, các con có muốn đi ra ngoài chơi không? Lần này cậu rảnh, sẽ đưa các con đi chơi.”

Dư Cảnh nghe lời này xong thì mắt sáng lên, lập tức nói tiếp: “Vậy chúng ta đi Tây Tạng đi.”

Dư Chi Kỳ không để ý tới y, cười cười nhìn Triệu Ý: “Tiểu Ý, con nói đi.”

Có đi hay không cũng giống nhau, đi chỗ nào cũng thế, dù sao cũng đều giống nhau.

Triệu Ý nói: “Con không có ý kiến.”

Dư Chi Kỳ là kiểu người tự do, tư duy bên ngoài khuôn khổ.  Ông dành cả thanh xuân để sai lầm, đến khi có con mới yên ổn hơn một chút.

Ông lấy điện thoại di động ra nói: “Nếu không có ý kiến thì để cha đặt vé trước.”

Dư Cảnh đoạt lại điện thoại: “Đừng mà, đặt vé cái gì, chúng ta lái xe đi.”

Lái xe đi ngược lại cũng khá hay, ngay cả Triệu Ý cũng buông đũa xuống nhìn qua.

Dư Chi Kỳ nhìn nhìn Dư Cảnh, rồi lại nhìn Triệu Ý một chút, hỏi cậu: “Con có bằng lái sao?”

Triệu Ý nhẹ gật đầu, đương nhiên là có bằng lái.

Dư Cảnh lập tức bổ một đao: “Cha đừng hi vọng anh ấy lái xe, đến khi ảnh lấy được bằng lái đã lái hư bốn chiếc xe. Ngồi xe của anh ấy không khác gì tự sát.”

Dư Chi Kỳ lại hỏi, “Con cũng muốn tự lái xe?”

Triệu Ý lại gật đầu một cái.

Dư Chi Kỳ cong ngón tay lại gõ gõ trên bàn, dở khóc dở cười: “Hai con được lắm, một đứa không biết lái xe, một đứa không thể lái xe mà còn muốn tự đi. Môi trên liền môi dưới* là muốn làm khó cha sao?”

*合着就上下嘴皮子一碰,: Chắc muốn nói người tung kẻ hứng.

Triệu Ý: “…”

Dư Cảnh: “…”

——

Triệu Ý đi đến một quán bar huyên náo, thấy đầu óc hơi đau. Cậu cũng không uống uống bao nhiêu, chỉ là âm nhạc quá ầm ĩ, bây giờ đầu cứ ong ong, trong đầu toàn là nhạc điện tử.

Cái quán bar này nằm chếch bên trong góc đường, nếu không chú ý thì không thấy được cái chủng loại kia. Nhưng mà bảng hiệu lại rất cá tính, gọi là “Cút*”.

*滚”  

Thế là cái bảng hiệu này đã thu hút hai cha con họ Dư, bọn họ khăng khăng đòi vào trong chơi đùa, nhưng bên trong cũng không có cái gì hay ho.

Hôm qua bọn họ đã đi khỏi thành phố A, ở trên đường cao tốc một ngày, đến khi trời chạng vạng tối thì xuống cao tốc. Vừa vặn đến Lan Châu, cả ba liền quyết định ở đây nghỉ lại một ngày, tìm một khách sạn ngủ một đêm, nghỉ ngơi một chút rồi lại đi. Cuối cùng xuống cao tốc, còn chưa đặt trước khách sạn đã vào bar trước.

Triệu Ý ra khỏi cửa quán bar, theo phản xạ run một cái. Ban đêm nhiệt độ quá thấp, không khí trong quán lại rất nóng nực, đột nhiên ra ngoài, hơi lạnh phả vào người khiến cả thân thể run lên.

Cậu khép chặt quần áo lại, đi đến cái xe việt dã của Dư Chi Kỳ. Đến lúc mở cửa xe mới nhớ tới, chìa khóa xe vẫn còn đang ở chỗ Dư Chi Kỳ.

Triệu Ý thở dài, quay người tựa vào cửa xe mò, từ trong túi ra một hộp thuốc. Cậu vừa mới châm điếu thì nghe có tiếng bước chân.

Âm thanh giày cao gót chạm đất vang lên trong trẻo, cậu không ngẩng mắt, nhét hộp thuốc lá vào trong túi rồi lại móc bật lửa ra.

Tiếng bước chân ở bên cạnh dừng lại, trong không khí mang theo một chút hương thơm có chút ngọt ngọt, dính người.

Triệu Ý cầm thuốc lá trong tay, ngẩng đầu nhìn trước mặt.

Cô gái đứng rất gần, nùng trang diễm mạt*, ngũ quan xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời thường, dáng người cũng rất đẹp, nhưng nhìn trong thời tiết này lại có chút yếu ớt. Cô thấy Triệu Ý nhìn qua, nở một nụ cười tự tin chọc người cười, nói: “Anh trai, chơi không?”

*: mô tả con gái trang điểm đậm, ăn mặc vô cùng diễm lệ

Triệu Ý cắn cắn thịt mềm trong miệng, không mặn không nhạt từ chối: “Không.”

“Không lấy tiền của anh đâu mà.”

Cô nàng lại đến gần hơn một bước.

Triệu Ý nhả ngụm khói, nhìn cô gái kia: “Vậy cũng không.”

Cô gái hỏi: “Anh trai, bộ em không xinh đẹp hả?”

Triệu Ý liền vui vẻ, nhờ vào ánh đèn của bảng hiệu mà tỉ mỉ nhìn gương mặt nàng, gương mặt kia không thể nói là xấu được.

Thế là cậu nói: “Cô đẹp, nhưng mà tôi có vấn đề.”

“Anh có vấn đề gì?”

“Tôi không cứng nổi.”

“A…” Cô gái trước mặt không biểu hiện gì, nhưng sau lưng cậu lại truyền đến tiếng cười trộm. Triệu Ý cũng không quay đầu nhìn, chỉ cúi thấp đầu châm thuốc.

Triệu Ý hút thuốc, phun ra một ngụm khói trắng, cô gái trước mắt đã đi xa.

Lại có người bu lại, tựa trên xe cùng một chỗ với cậu.

“Anh trai à, mượn cái hộp quẹt đi.”

Cậu nghe được, chính là kẻ vừa mới cười sau lưng cậu kia.

Triệu Ý nghiêng đầu nhìn sang một chút.

Là một thiếu niên, mặt nhỏ, vóc dáng cũng không cao lắm, còn ăn mặc rất khiêu gợi. Nếu chỉ nhìn mặt thì không ai biết đây là con trai.

Trên miệng hắn ngậm điếu thuốc, nhưng chưa châm, chờ Triệu Ý cho mình một mồi lửa.

Triệu Ý đặt bật lửa ngay ngắn vào tay hắn, cũng không nhìn nữa.

Thiếu niên châm thuốc, nhưng cũng không trả bật lửa cho cậu, mà trò chuyện cùng cậu: “Anh trai, anh không phải người Lan Châu đúng không?”

Triệu Ý không quan tâm đáp: “Không phải.”

“Nghe giọng nói cũng không giống.”

Triệu Ý không nói chuyện, cậu thật sự không muốn tán gẫu lắm nhưng lại không thể đuổi người ta cút.

Thiếu niên cũng không ngại cậu lạnh lùng, lại hỏi: “Anh trai, anh đến Lan Châu một mình sao?”

Triệu Ý mệt mỏi đáp: “Ừm.”

Thật ra cũng không phải đến một mình, cũng không phải đến Lan Châu.

Tựa hồ là phát hiện được sự lạnh nhạt của cậu, thiếu niên im lặng một hồi, hai người cùng nhau lẳng lặng hút thuốc.

Triệu Ý lười đuổi người, cũng lười nói chuyện. Chờ đến khi cậu hút xong hơn phân nửa điếu thuốc, thiếu niên kia lại nói: “Anh trai, anh xem nhìn em có cứng nổi không?”

Đây chính là chọc người.

Triệu Ý không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Thiếu niên giống như không cam tâm, ném điếu thuốc xuống giẫm giẫm dưới chân, rồi đi hai bước đến trước mặt Triệu Ý, thân thể như muốn dính sát vào, lại hỏi: “Anh ơi, anh nhìn em xem, em là loại hình anh thích sao?”

Triệu Ý rốt cục cũng hơi động đậy, cậu cười khẽ một tiếng, đưa tay đẩy người ra một chút, nói: “Ngẩng đầu lên tôi xem.”

Thiếu niên nghe lời hơi ngẩng đầu lên.

Triệu Ý nhìn mặt của hắn, híp mắt lại, há miệng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Chậc, còn kém xa.”

Lời của tác giả: Triệu tiểu tao: Ha, muốn câu dẫn tôi sao? Cậu có đẹp trai như anh Sơn không? Có ngang tàng như anh Sơn không? Có trâu bò như anh Sơn không? Anh Sơn có thể để tôi kêu daddy, cậu có thể sao?

Bình luận

Truyện đang đọc