ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Triệu Tinh Vân bắt đầu hối hận.

Cô không nên gọi cuộc điện thoại kia, không nên nói cho Trần Ngộ biết Triệu Ý đã về.

Ít nhất không nên nói ra vào ngày hôm nay.

Cô nên sớm biết mình đã không khống chế nổi Trần Ngộ.

——

Triệu Ý là người máu lạnh. Khi cậu đối tốt với ngươi thì ngươi muốn gì cậu cũng cho, sẽ coi ngươi như sao trên trời mà quý trọng. Nhưng khi cậu không cần ngươi nữa thì đến rác rưởi bên đường ngươi cũng chẳng bằng, đến nhìn cậu ấy cũng không nhìn lại ngươi một cái.

Trần Ngộ đã từng là sao trên trời sau đó trở thành rác rưởi, vì Triệu Ý không cần hắn nữa.

Lúc Triệu Ý quý trọng hắn đã khiến lòng hư vinh của hắn bành trướng, khiến hắn quên mất mình thực sự là ai. Hắn bắt đầu ảo tưởng Triệu Ý yêu hắn, cảm thấy hắn đối với Triệu Ý là duy nhất. Hắn ngỡ Triệu Ý sẽ quý trọng hắn cả đời, nâng đỡ hắn, hắn muốn gì cậu cũng cho.

Nhưng vào lúc hắn dương dương đắc ý cho rằng mình đã chinh phục được Triệu Ý thì cậu bỏ rơi hắn.

Không hề do dự, máu lạnh vô tình, bỏ rơi hắn.

Hắn đã cầu xin Triệu Ý nhưng cậu không quay đầu lại.

Triệu Ý cho hắn tiền, xe, nhà, danh tiếng… hắn muốn gì Triệu Ý cho nấy, đến lông mày cũng không nhíu lấy một cái.

Trước kia Trần Ngộ cho rằng là do Triệu Ý yêu hắn nên mới cho hắn.

Lúc ấy hắn sớm quên mất ban đầu, vì danh tiếng của Triệu Ý mà mình mới bò lên giường cậu. Hắn đã sớm quên hai người chỉ là quan hệ mua bán từ đầu, một vụ giao dịch không có tình cảm.

Hắn muốn gì Triệu Ý cho nấy không phải vì yêu, mà vì không muốn nợ.

Triệu Ý hiểu rất rõ, tính toán rất rõ ràng.

Ngoại trừ tình cảm cậu có thể cho Trần Ngộ mọi thứ.

Nhưng Trần Ngộ quá tham, hắn tham luyến Triệu Ý, muốn rất nhiều, hắn muốn có được tình cảm của Triệu Ý.

Thứ này Triệu Ý không cho hắn được nên cậu cũng không cần hắn nữa.

——

Khác biệt quá lớn. Trần Ngộ từng gặp, từng khóc, từng bám chặt lấy, dùng cả cái chết uy hiếp.

Nhưng Triệu Ý chỉ lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang xem một trò cười.

Trần Ngộ đột nhiên hiểu ra, Triệu Ý chưa từng để hắn trong mắt, đặt hắn trong lòng. Cậu có thể thoải mái tặng hắn bất luận đồ vật gì, nhưng lại rất keo kiệt cho đi dù chỉ chút ít tình cảm chân thành.

Phải rồi, sao Triệu Ý lại có thể xem trọng hắn?

Triệu Ý tựa mây trời cao xa, còn hắn chỉ là bùn đất thấp kém.

——

Vậy nếu đem mây trên trời kéo xuống đất thì Triệu Ý sẽ nhìn Trần Ngộ phải không? Nếu làm như thế có phải cậu sẽ cho hắn chút đồng tình thương tiếc không?

Nếu huỷ hoại Triệu Ý thì sẽ có được cậu phải không?

Kể cả không chiếm được Triệu Ý thì cậu cũng sẽ hối hận, hối hận đã vứt bỏ Trần Ngộ, hối hận đã tàn nhẫn với Trần Ngộ như vậy.

Phải không?

Triệu Ý sẽ cho Trần Ngộ chút cảm xúc, dù là chán ghét cũng được, chỉ cần cậu không lạnh lùng xa cách, nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm…

——

Cho nên hắn đồng ý giúp Triệu Tinh Vân đem Triệu Ý kéo xuống khỏi mây trời, để cậu dính bùn đất, trở thành một người như hắn.

Vậy thì sẽ không ai ghét bỏ ai.

Vì thế Trần Ngộ tình nguyện phá hủy chính mình.

Thực ra từ sau khi Triệu Ý bỏ Trần Ngộ, hắn đã điên rồi. Triệu Tinh Vân lại chưa hề nhìn thấu điều này, cô ta vẫn cho rằng mình đang khống chế cả bàn cờ, nhưng lại không biết chẳng có ai đứng trong bàn cờ ấy.

Quả thực vừa đáng buồn vừa buồn cười.

——

Triệu Tinh Vân từ trong bữa tiệc chạy ra, trong tay cầm một tấm thiệp mời.

Lúc Trần Ngộ muốn lấy cô lại nắm chặt không buông.

Triệu Tinh Vân nói: “Sau khi cậu vào, đừng để bất kỳ ai nhìn thấy mình.”

Trần Ngộ không xứng nhận được thiệp mời. Ở thành phố A thanh danh của hắn đã thối hoắc, trong đại sảnh chắc chắn sẽ có người nhận ra hắn, dù sao hắn cũng đã đi cùng chị em Triệu Ý và Triệu Tinh Vân một khoảng thời gian.

Nếu có người trong tiệc đính hôn của cô nhìn thấy Trần Ngộ thì buổi tiệc này sẽ biến thành tiêu điểm ‘tán gẫu’ của mọi người mất, các loại tin đồn sẽ khiến giá trị của lễ đính hôn này trở nên mờ nhạt.

Lễ đính hôn của Triệu Tinh Vân sẽ trở thành một trò cười.

Trần Ngộ kéo mạnh thiệp mời trên tay cô: “Là cô nói với tôi Triệu Ý sẽ xuất hiện ở lễ đính hôn, cô nói ra không phải muốn tôi tới sao? Tôi tới rồi sao lại không cho người khác nhìn thấy tôi?”

“Trần Ngộ, thanh danh của cậu bây giờ như thế nào anh không tự mình biết sao? Còn cần tôi phải nhắc lại? Nếu mọi người ở lễ đính hôn này thấy cậu thì ngày này của tôi sẽ tan tành mất.”

“Liên quan gì tới tôi? Cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm buổi lễ này thành hay hỏng à?”

Triệu Tinh Vân cắn rang: “Dù sao thì chúng ta cũng cùng hội cùng thuyền, lễ đính hôn của tôi có vấn đề đối với cậu có chỗ nào tốt?”

Trần Ngộ nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm: “Triệu Tinh Vân, chúng ta từ lâu đã không cùng hội cùng thuyền. Không, chúng ta chưa từng lên chung một con thuyền. Bản chất của chúng ta không giống nhau, tôi muốn hủy Triệu Ý vì yêu, cô muốn hủy Triệu ý vì ghen tỵ. Chúng ta có thể đi chung đường nhưng tuyệt đối không ngồi cùng thuyền.”

——

Tình yêu đáng ghê tởm như vậy mà có thể vô sỉ đường hoàng nói ra.

Triệu Tinh Vân nhìn Trần Ngộ đi vào khách sạn, thở ra một hơi dài, mỏi mệt nhắm mắt lại.

Đáng ra cô không nên vì sự sảng khoái nhất thời, vì để Triệu Ý phải mất mặt, khó chịu trước mọi người mà chọn cách dẫn Trần Ngộ tới lúc này.

Việc này sai rồi.

Sai thì sai đi, dù sao cũng không thể cứu vãn.

Thời tiết tháng mười không còn ấm áp, chiếc váy đẹp đẽ cô mặc không thể giữ ấm trong gió lạnh. Cô thấy hơi lạnh, nhưng không khí này cũng khiến cô tỉnh táo.

Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Triệu Ý và Tần Thiệu Dư đứng cạnh nhau.

Cô đột nhiên muốn khóc, nhìn lại mà xem cô đã phải từ bỏ những gì.

Lại nhìn xem cô đã chiếm được cái gì?

Rõ ràng cô là con cả của Triệu Tông Hiền, rõ ràng mẹ cô yêu Triệu Tông Hiền đến thế, nhưng lại chỉ có sự sinh ra của Triệu Ý được thừa nhận, chỉ có Triệu Ý.

Cô chỉ là đứa con riêng của nhân tình, đây là cái tội mà mãi mãi cô cũng không thể rửa sạch, dù dùng thứ gì cũng không xóa sạch được.

Cô đã rất cố gắng, cố gắng thay đổi. Cô dốc hết sức mình, thương tích đầy mình, lăn lê bò toài, đến tận bây giờ mới thấy có chút hi vọng.

Nhưng vẫn như vậy.

Vẫn như vậy – dù Triệu Ý không nói dù chỉ một câu, không làm dù chỉ một chuyện cũng có thể tùy tiện phá hủy tất cả những gì cô cố gắng xây dựng lên.

Sao cô có thể không căm ghét? Sao cô có thể không ghen tị? Sao cô có thể không phẫn hận?

Cô đã từng muốn làm một người chị gái tốt, đã từng.

Nhưng Triệu Ý nhận được rất nhiều cũng không muốn chia cho cô.

Cô ghen, cô ghét.

——

Triệu Ý thấy có lẽ Triệu Tinh Vân điên rồi.

Vì muốn cậu thấy ghê tởm mà chuyện gì cũng làm được.

Sắc mặt Triệu Tông Hiền rất xấu, ông là người đầu tiên nhìn thấy Trần Ngộ, ngay lập tức ông ra lệnh cho Thái Bằng đưa người tới phòng riêng trên tầng.

Dù vậy vẫn có người thấy Trần Ngộ, tam sao thất bản, không biết tin tức khi lan truyền ra sẽ trở thành cái gì?

Triệu Tông Hiền có thể chặn Trần Ngộ, nhưng không thể ngăn nổi miệng người khác.

Triệu Ý dùng đầu gối nghĩ cũng biết Trần Ngộ đến đây như thế nào.

Thực ra là cậu cũng không để ý đến Trần Ngộ, cho đến tận lúc Thái Bằng gọi cậu đi lên tầng trên.

——

Lại gặp Trần Ngộ, Triệu Ý suýt không nhận ra người.

Hắn hoàn toàn không còn dáng vẻ thanh tú, khả ái của hơn nửa năm trước. Bây giờ Trần Ngộ da dẻ thô ráp, gương mặt gầy gò, cả người gầy rộc đi, như một khúc cây khô héo. Bờ môi nứt nẻ, con ngươi phủ kín tơ máu, quầng mắt thâm đen như đã rất lâu không ngủ. Bộ âu phục trên người hắn trở nên quá khổ, không vừa người, cảm giác không chống đỡ nổi.

Giống như lời Triệu Tinh Vân nói, hắn sống không được tốt.

Mới mấy tháng nhưng đối với Trần Ngộ lại như đã trải qua mấy năm, khiến hắn thay hình đổi dạng triệt để.

Thái Bằng thức thời lui ra, Triệu Tông Hiền chưa từng đi lên, ông luôn ở dưới tiếp đón khách khứa.

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Triệu Ý không có gì để nói cùng hắn, còn Trần Ngộ thì run môi, nhìn chằm chằm vào Triệu Ý xuất thần.

Ánh mắt dính dớp, nóng bỏng đầy tham lam.

Khiến người ta thấy phiền chán (phiền phức + chán ghét).

Đúng vậy, phiền chán! 

“Anh…”

Trần Ngộ há miệng nói một chữ, lại nhấp môi, vì âm thanh của hắn khàn khàn, khó nghe.

Hắn biết mình bây giờ rất xấu.

Triệu Ý thích người đẹp, giọng hay, đồ vật đẹp đẽ.

Nhưng Trần Ngộ đã không còn đẹp nữa.

Triệu Ý vẫn như ngày xưa, chói mắt, thanh cao, kiêu ngạo, khiến người ta muốn được chạm vào… nhưng cũng vô cùng lạnh lùng.

“Triệu Tinh Vân gọi cậu đến?”

Hắn im lặng, Triệu Ý liền nói.

Trần Ngộ không trả lời, chỉ nhìn cậu.

“Mấy người lại muốn bày trò gì? Vẫn là vở kịch cậu bị cưỡng hiếp sao?”

Trần Ngộ im lặng.

Triệu Ý từ trên cao nhìn xuống, cậu cảm thấy mắt mình đang bị hành hạ nên liền chuyển ánh nhìn.

Một người đang tốt đẹp lại biến thành bộ dạng quái quỷ gì thế này?

Cậu đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì, Trần Ngộ không đáng để đồng tình hay thương hại, cũng chẳng đáng động thủ đi dọn dẹp.

Trần Ngộ không nói lời nào, Triệu Ý cũng không hỏi nữa, cậu đoán không ra sao Thái Bằng lại gọi mình tới.

Cậu xoay người định ra ngoài.

Nhưng Trần Ngộ lại đột nhiên nói.

“Anh đừng đi.”

Triệu Ý không quan tâm, bước chân không hề dừng lại.

Trần Ngộ là cái gì, Kỷ Sơn Thanh bảo cậu dừng thì còn có thể suy nghĩ một chút.

“Anh đi em lập tức xuống, xuống đại sảnh.”

Ra vậy, thì ra gọi cậu đến là vì trấn an Trần Ngộ.

Triệu Ý đi tới cửa, nghe như vậy thấy rất buồn cười, cậu nghiêng đầu không chút để ý nói: “Vậy cậu xuống đi, tốt nhất quậy lớn chút.”

Quậy đi, làm sao cho tất cả mọi người đều biết cũng được, dù sao cũng chả phải lễ đính hôn của cậu.

Liên quan quái gì đâu.

“Anh không sợ em làm anh mất mặt sao?”

Đến lúc này Triệu Ý mới xoay người lại, cười châm chọc: “Cậu cũng biết mình sẽ mất mặt à? Nhưng Trần Ngộ này, có phải cậu đang nhầm lẫn gì không? Chúng ta bây giờ nửa miếng quan hệ cũng không có, sao tôi có thể mất mặt được. Hôm nay dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì người mất mặt cũng là Triệu Tinh Vân chứ không phải tôi. Muốn dùng chuyện này uy hiếp tôi sao? Cậu đang kể chuyện cười à?”

Trần Ngộ nhìn cậu, cảm xúc thất bại, không cam lòng, phẫn hận đua nhau dâng trào.

Triệu Ý nói với hắn như vậy!

Cậu ấy nói với hắn như vậy!

Hắn thà rằng Triệu Ý vừa gặp đã đấm hắn một đấm hoặc hung hăng mắng hắn dừng lại cũng không muốn như bây giờ.

Triệu Ý không hề để ý hắn, dù hắn muốn dùng hết sức lực phá hủy cậu thì Triệu Ý cũng không để hắn vào mắt dù chỉ là nửa phần.

Hắn vẫn là rác rưởi bên đường, chỉ khác là thêm vào mùi hôi thối.

***

Lời tác giả:

Triệu Tiểu Tao: Trước kia tôi có mắt như mù.

Kỷ Sơn Thanh: Dao của tôi mài xong rồi.

Đại Sinh: Á a a a, chương này có xuất hiện tên của anh mà!!!

Bình luận

Truyện đang đọc