ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Triệu Ý bị ấn xuống giường, cậu không hề giãy giụa, mái tóc mềm mại xoã tung trên tấm ga trải giường trắng tinh, sườn mặt tinh xảo đẹp đẽ, thoáng nhìn vừa mềm mại, lại yếu ớt.

Nhưng sự thật là cậu không hề mềm mại, cũng chẳng yếu ớt chút nào.

Chỉ bằng mấy câu nói cậu đã xé toạc tim anh.

Kỷ Sơn Thanh giật giật yết hầu, cổ họng anh như mắc một thứ gì đó, muốn nhả ra nhưng lại liều mạng nuốt xuống.

Bàn tay đặt trên bờ vai Triệu Ý dần buông lỏng.

Anh nói từng chữ, từng chữ: “Triệu Ý, tôi không hề không cần em.”

Anh nói chậm rãi, rất chậm, tựa như sợ Triệu Ý nghe không hiểu những tâm tư sâu nặng ẩn giấu trong đó.

Triệu Ý xoa xoa vai, chậm rãi ngồi dậy, thần sắc vô cùng hững hờ.

“Thật sao? Vậy anh đi cùng em đi.”

Kỷ Sơn Thanh hít mạnh một hơi, thở ra.

Anh nói: “Tôi sẽ không đi.”

Nói mãi vẫn là câu nói này, vẫn là thái độ này.

Không phải không cần cậu, nhưng cũng không muốn đi với cậu.

Triệu Ý nở nụ cười châm chọc: “Vậy là anh muốn em ở lại?”

Ở lại?

Nghe mới tốt đẹp làm sao, ở lại thì sẽ có thể dây dưa với cậu cả đời, ở lại liền sẽ vĩnh viễn có được Triệu Ý.

Nhưng.

“Đã không có khả năng ở lại thì em đừng nói như vậy nữa.” – nói vậy sẽ làm anh cảm thấy có thể may mắn được bên nhau cả đời.

Triệu Ý im lặng.

Yên lặng thật lâu, đợi cảm xúc lắng xuống, để âm thanh trở nên thật bình tĩnh, lúc đó cậu mới nói: “Anh Sơn, anh đã sớm biết chúng ta sẽ thế này phải không?”

Kỷ Sơn Thanh không phủ nhận: “Tôi cứ tưởng sẽ muộn hơn.”

Lại không ngờ rằng, mọi chuyện tới nhanh đến vậy.

“Anh chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi cùng em.”

“Ừm.”

“Có thể nói với em vì sao không? Tại sao lại muốn ở lại đây? Sao anh nhất định phải ở lại chỗ này?”

Kỷ Sơn Thanh siết chặt nắm đấm, trong tay anh còn nắm một đầu lọc thuốc, đốm lửa đã sớm bị bóp tắt, nhưng anh chẳng để ý chút nào tới đau đớn nhỏ nhoi này.

Anh trầm ngâm một lát, nắm tay dần buông lỏng.

“Cách phía nam trường học bảy dặm có một ngọn núi nhỏ tên Tiểu Nam Sơn, người trong thôn chết đi, sau khi nhập quan sẽ chôn trên núi. Sáng nào tôi cũng tới đó.” Kỷ Sơn Thanh run rẩy hàng mi, nhìn Triệu Ý: “Em còn nhớ trước kia em từng hỏi tôih tại sao lại muốn ở đây làm giáo viên, tôi đã nói là vì một người không?”

Triệu Ý sững lại, cậu ngẩn ra, có gì đó trong đầu nổ tung, có một suy đoán lờ mờ thoáng hiện nhưng cậu không dám suy đoán.

Kỷ Sơn Thanh nói tiếp: “Người kia an nghỉ ở Tiểu Nam Sơn, là do tự tay tôi chôn xuống. Hắn ngủ trên núi một ngày, Kỷ Sơn Thanh sẽ ở đây một ngày, hắn vĩnh viễn ngủ trên núi, Kỷ Sơn Thanh sẽ vĩnh viễn ở lại đây.”

Tay chân Triệu Ý lạnh buốt, thân thể giá băng đã mất đi độ ấm.

Là cái gì cũng được, tại sao hết lần này tới lần khác lại là một người đã mất.

Cổ họng cậu nghẹn ứ nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng, cậu không muốn chết không minh bạch.

“Đó là ai? Người trên Tiểu Nam Sơn, là ai?”

Vì sao anh lại vì người kia làm đến thế!

“Hắn là tội của tôi.” Kỷ Sơn Thanh nói: “Hắn chết, Kỷ Sơn Thanh mới còn sống.”

——

Trong quá khứ của Kỷ Sơn Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Ý muốn hỏi nhưng cậu nhìn dáng vẻ của Kỷ Sơn Thanh, không thốt ra được một lời nào.

Kỷ Sơn Thanh tựa vào đầu giường, vai rũ xuống, đầu lệch về một bên dựa vào tường, mí mắt hạ xuống, lông mày sắc bén nhăn lại ép ấn đường nổi lên hai ngọn núi mờ nhạt, môi anh thi thoảng nhếch lên, thở ra, sau đó lại mím chặt thành một đường thẳng, nắm tay run rẩy siết chặt, một tay vừa buông lòng, tay kia liền run lên.

Kỷ Sơn Thanh bây giờ giống như bị đánh ngã dưới đất, ép sâu xuống bùn, cuối cùng không leo lên được, cũng chẳng muốn leo ra.

Anh quỳ lạy nhận thua với vận mệnh, tuyên cáo về tử vong của chính mình.

Kỷ Sơn Thanh như vậy khiến Triệu Ý không nỡ hỏi, không đành lòng công kích anh thêm.

Triệu Ý à, thừa nhận đi, cậu đang vì anh mà đau lòng!

Đậu xanh rau má, vậy mà cậu lại đau lòng vì anh!

Nhưng Kỷ Sơn Thanh đã từng đau lòng vì cậu sao?

Triệu Ý sống hơn hai mươi năm cuộc đời đã chịu qua không ít ấm ức, nhưng cậu chưa từng như bây giờ, cảm thấy uất nghẹn đến muốn bật khóc.

Bởi vì mới đây thôi, cậu nhận thấy rõ ràng một chuyện: có lẽ Kỷ Sơn Thanh thực sự thích cậu, nhưng trong cuộc đời Kỷ Sơn Thanh thì Triệu Ý còn lâu mới quan trọng bằng người chôn ở Tiểu Nam Sơn kia.

Thậm chí nếu so sánh hai người, Triệu Ý càng chẳng là gì cả.

Kỷ Sơn Thanh tình nguyện vì một người đã mất bỏ qua Triệu Ý, chấp nhận vì vậy mà từ bỏ Triệu Ý.

Nếu vậy tại sao lúc trước còn dạy Triệu Ý thích mình? Không khí trong phòng đặc quánh khiến anh hít thở không nổi, Kỷ Sơn Thanh bước xuống, đứng cạnh giường một lúc lâu, anh quay lưng về phía Triệu Ý, nói: “Tôi đi trước, em nghỉ ngơi đi.”

Triệu Ý không nói gì, Kỷ Sơn Thanh đi ra cửa, khi tay chạm vào nắm đấm cửa anh nghe được tiếng của Triệu Ý.

“Anh đã sớm biết em sẽ không ở lại đây, vì sao trước kia còn phải dạy em thích anh? Là để làm em đau khổ sao?”

Đầu ngón tay Kỷ Sơn Thanh cương cứng, anh đứng đó một lúc lâu, nói: “Ừ.”

Triệu Ý ngẩng phắt đầu nhìn bóng lưng anh, cảm thấy thật nực cười, không dám tin hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Đúng vậy. Tôi chính là muốn làm em đau khổ.” Ngữ điệu của Kỷ Sơn Thanh rất bình tĩnh, giọng nói từ tính ngày xưa Triệu Ý thấy quyến rũ bao nhiêu thì bây giờ lại thấy chói tai bấy nhiêu.

Triệu Ý mặt cắt không còn giọt máu, đột nhiên cảm thấy mình như một thằng đần bị Kỷ Sơn Thanh đùa nghịch trong lòng bàn tay.

Kỷ Sơn Thanh đã sớm nhìn thấu cậu, còn cậu ngay cả Kỷ Sơn Thanh như thế nào cũng chưa từng biết rõ.

Cậu không hề biết rõ Kỷ Sơn Thanh là ai.

Kỷ Sơn Thanh xoay người, Triệu Ý liền nhìn thấy mặt anh.

Anh đang cười, ánh mắt nhìn cậu vẫn như xưa, dịu dàng đầy thâm tình.

Triệu Ý không hiểu vì sao anh có thể quay lưng buông lời vô tình, quay mặt nhìn đầy thâm tình?

Anh nhìn Triệu Ý nói: “Tôi nói, tôi chính là muốn làm em đau khổ. Em chưa nghe rõ sao? Tôi đem tất cả ích kỷ của ba mươi năm dồn hết cho em. Em càng đau khổ mới càng nhớ kỹ tôi.”

Kỷ Sơn Thanh càng nói khoé mắt càng ửng đỏ, rõ ràng là kẻ thắng nhưng đến tận bây giờ mới phát hiện chưa đủ.

“Em đi rồi sẽ có nhiều người bên em hơn, những người đó có thể ôm em, hôn em, cởi đồ vuốt ve em, em cũng có thể phát tiết dục vọng trên người họ, nhưng em sẽ không nhớ họ là ai, tên gì, em sẽ chỉ nhớ kỹ Kỷ Sơn Thanh này! Bởi vì Kỷ Sơn Thanh không chỉ làm em sướng, còn khiến em đau! Tôi muốn em nhớ kỹ tôi, vĩnh viễn nhớ rõ tôi, nhớ tới liền đau, càng đau càng nhớ. Triệu Ý, tôi không giữ nổi em nhưng cũng sẽ không để em nhẹ nhàng rời đi.”

“Em nhớ cho kỹ, em đã từng là của tôi. Tôi muốn em nhớ kỹ, vĩnh viễn không bao giờ được quên!”

Kỷ Sơn Thanh chính là một con chó điên, nhận ai làm chủ liền cắn chặt không nhả, dù có chạy thoát cũng phải lưu lại trên người dấu vết của mình.

Anh đâu quan tâm người ta đau hay không, thậm chí càng bị thương nặng anh càng hưng phấn.

Đồ điên.

Triệu Ý toàn thân run rẩy, cậu vươn ngón tay run rẩy chỉ vào Kỷ Sơn Thanh.

“Cút, cút ngay! Con mẹ nó anh là thằng súc sinh, cút!”

——

Cửa đập vào tường rầm một tiếng, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Triệu Ý nháy mắt mất hết sức lực ngã xuống giường, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà.

Trong đầu cậu rất loạn, mọi chuyện quấn vào nhau rối thành một cục, khiến cậu nghĩ không rõ, lần chẳng ra.

Kỷ Sơn Thanh đi rồi, mùi thuốc lá vẫn còn phảng phất nhưng không nồng đậm bằng khi người vẫn còn ở đây.

Cậu cảm thấy mình bị Kỷ Sơn Thanh đùa giỡn. Kỷ Sơn Thanh tính thật kỹ mà, chuyện gì cũng tính trước kỹ càng, còn cậu thì như một thằng ngốc để mặc Kỷ Sơn Thanh dắt mũi đi trên con đường anh chuẩn bị sẵn, từng bước từng bước dính vào mạng nhện, cuối cùng bị anh đem nọc độc rót vào cơ thể.

Thế mà… cậu vẫn đau lòng vì tên ngu xuẩn kia.

Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên Triệu Ý thấy mình rẻ rúng đến thế.

Kỷ Sơn Thanh đã đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn nằm đây nghĩ cách biện giải cho anh.

Kỷ Sơn Thanh sống không tốt, anh nói người chôn trên núi kia là tội của anh, anh có rất nhiều bí mật, gánh nặng trên vai rất nặng nề…

Nhưng chuyện này thì liên quan quái gì đến Triệu Ý?

Kỷ Sơn Thanh đối xử với cậu như vậy liên quan gì tới chuyện kia sao? Không hề.

Triệu Ý suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra được lý do nào hợp lý.

Cậu thở phào một hơi.

Điện thoại di động trong túi quần đổ chuông.

Triệu Ý nằm ngửa trên giường, không muốn nhúc nhích, đến hơi sức lấy điện thoại từ trong túi ra còn không có, càng đừng nói tới chuyện điều chỉnh tốt tâm trạng đi nghe điện.

Nhưng người gọi rất kiên trì, tiếng chuông không ngừng vang lên, điện thoại rung rung đến ngứa cả chân.

Đm!

Triệu Ý rút điện thoại ra định tắt máy, nhưng còn chưa kịp ấn nút thì đã loáng thoáng thấy tên người gọi.

—— Dư Cảnh.

Mẹ nó, lúc cần tìm thì gọi mãi đéo nghe, lúc không muốn nghe thằng nhóc này lại dai như đỉa gọi tới.

Triệu Ý điều chỉnh hơi thở, nghe máy.

“Anh Ý, anh đang làm gì vậy? Em gọi ba cuộc rồi đó, chẳng nhẽ anh đang vận động trên giường? Úi… không đúng, giờ anh đang ở trấn gì đó mà, An Thịnh bảo anh đang đi dạy học, thật hay giả thế? Em vừa nghe còn tưởng người anh nói vừa hay trùng tên với anh chứ.”

Đầu dây bên kia rất ồn ào, tiếng nam nữ kêu gào đều có, âm thanh chén cốc chạm nhau, tạp âm hỗn hợp lại với nhau ầm ĩ.

Triệu Ý không muốn nói nhiều, cau mày hỏi. “Em đang ở đâu?”

“Thiên Lai Phong.”

Một chỗ rất nổi tiếng, Triệu Ý trước kia cũng tới đấy chơi vài lần.

“Dư Cảnh, em chưa lớn đã dám chạy tới chỗ này?”

Dư Cảnh không phục cãi: “Anh nghĩ là em muốn đến à? Là An Thịnh ép em tới! Anh ta còn nói phải cho em khai trai. Chỗ này chán như ma ý.”

Triệu Ý vừa nghĩ liền biết An Thịnh đang muốn làm gì, hẳn là thấy Dư Cảnh chưa thấy qua bao nhiêu người mới có ý với con gái bí thư thành ủy, đợi ăn mặn xong sẽ thấy con gái cũng chỉ như thế.

Đúng là mạch não kỳ lạ.

Triệu Ý đau hết cả đầu, đúng là không có tên nào khiến người ta bớt lo.

“Bây giờ em cút khỏi chỗ đó cho anh!”

“Anh nghĩ em thích ở đây à? Em mơ cũng đều mong bay ra ngoài nhưng An Thịnh cho người chặn cửa mất rồi, em không ra được.”

Triệu Ý xoa bóp huyệt thái dương: “Em đưa điện thoại cho anh.”

Lời tác giả:

Dư Tiểu Cảnh: Anh ơi anh ơi, tên An Thịnh muốn bức lương vi xướng!

An Lão Bảo: Nhóc con đến đây, cùng chơi nào!

Triệu Tiểu Loạn: Chạy ngay đi!

Bình luận

Truyện đang đọc