ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Kỷ Hải Yến rất lạnh nhạt.

Tâm trạng phập phồng của Triệu Ý không mảy may ảnh hưởng tới hắn.

Hắn giống như một trí giả nhìn Triệu Ý.

“Cậu Triệu, Kỷ Sơn Thanh là một người trưởng thành có suy nghĩ thành thục. Nó không cần ai nói với mình cần làm gì, nên sống ra sao, đâu là đúng, đâu là sai, cái gì là tốt, cái gì là xấu. Nó có tiêu chuẩn, lựa chọn, kiên trì của riêng mình. Sao cậu biết kéo nó lại, đưa nó rời nơi đó là tốt? Cậu thấy nó bây giờ sống người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng đó là cậu thấy. Cậu thấy nó sống không tốt nhưng với nó có lẽ đấy là cách duy nhất để sống sót. So với chết thì ít nhất bây giờ nó vẫn còn sống, phải không?”

Sắc mặt của Triệu Ý trắng dần, cậu nhìn chằm chằm Kỷ Hải Yến, hỏi: “Anh có ý gì?”

“Tôi có ý gì cậu không phải đã nghe rất rõ ràng sao?”

Triệu Ý phì cười: “Ý anh là nếu tôi kéo anh ấy đi thì anh ấy sẽ không sống nổi sao?”

Kỷ Hải Yến trầm mặc chốc lát, hắn không trả lời được vấn đề này. Cuộc sống không lường trước được điều gì, suy đoán kết quả của một chuyện chưa xảy ra ngược lại sẽ làm mất đi vài khả năng xảy ra.

Thế là hắn lắc đầu nói: “Tôi không biết.”

Triệu Ý im lặng, thà rằng Kỷ Hải Yến khẳng định với cậu là: Đúng thế, Kỷ Sơn Thanh rời nơi đó sẽ không sống được.

Như vậy dù liều mạng cậu cũng muốn cược một lần, xem xem Kỷ Sơn Thanh cuối cùng có thể vì Triệu Ý mà sống hay không.

Nếu sống thì sẽ sống cùng nhau, nếu chết thì cùng chết.

Trước sau gì cũng chỉ là sống và chết, dù sao cũng tốt hơn bây giờ.

Ngay cả gặp một lần cũng là hy vọng xa vời, một tiếng ‘yêu’ cũng không dám nói.

Thà rằng cùng chết, cũng coi như oanh liệt biểu hiện một lần.



Nhưng, nếu sống không được, chết cũng chẳng xong?

Nếu là bắt anh ấy ra ngoài còn không bằng ở lại trên núi thì sao?

Nếu cái cậu coi là cứu vớt lại không phải là ‘cứu’ thì sao?

Phiền thật! Triệu Ý xưa nay chưa từng dông dài, lo lắng, không quả quyết như vậy,

Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ cần liên quan tới anh thì cái gì cũng phải cẩn thận từng li từng tý, cực kỳ cẩn trọng, chỉ sợ sơ ý chút ít liền mắc sai lầm. Cái gì sai cũng có thể làm lại, Triệu Ý chưa từng sợ, nhưng chuyện của Kỷ Sơn Thanh cậu rất sợ, sợ sai rồi không sửa được.

Cũng chỉ riêng Kỷ Sơn Thanh, trên đời này cái gì cũng có thể lặp lại, có thứ tương tự, thay thế, riêng Kỷ Sơn Thanh thì không. Không có giống như anh, tương tự anh hay thay thế nổi anh.

Nên không thể có sai lầm.

CMN đây là do thích, thích nên phải cẩn thận giữ gìn, muộn phiền nhọc lòng, khổ sở suy nghĩ.

Lại còn cam tâm tình nguyện chịu khổ.

Xem xem Kỷ Sơn Thanh đã dạy cậu thứ quỷ quái gì?

——

“Lưu Diễm Cúc tám mươi phần trăm là bệnh chết. Mặc dù Thạch Bàn Tam đánh cô ấy nhưng nguyên nhân cái chết là tắc nghẽn mạch máu phổi, căn cứ bệnh tình cùng bệnh án của cô ấy trong bệnh viện lúc đó thì tám mươi phần trăm là đột tử. Hôm đó Thạch Bàn Tam ra ngoài, Lưu Diễm Cúc đã đột tử từ trước khi hắn về nhà.”

Hà Quang Tễ đã tới bảy ngày, trong bảy ngày đó hắn cùng Kỷ Sơn Thanh chân không chạm đất chạy khắp nơi thu thập thông tin cùng chứng cứ. Hôm nay Hà Quang Tễ mới tổng hợp lại tất cả manh mối tìm được.

Kỷ Sơn Thanh vừa nghe vừa chậm rãi hút thuốc, đợi hắn nói xong, im lặng một lát mới nói: “Hai mươi phần trăm còn lại có thể thắng không?”

“Có thể.” Hà Quang Tễ đặt tài liệu lên bàn: “Nhưng tôi không muốn làm.”

Không muốn nhận loại kiện cáo này. 

Kỷ Sơn Thanh im lặng hút thuốc, Hà Quang Tễ nhìn nhìn anh.

“Không muốn làm thì về đi.” Anh dí đầu lọc vào gạt tàn, nhìn Hà Quang Tễ: “Mấy hôm nay làm phiền cậu rồi.”

“Kỷ Sơn Thanh!” Hà Quang Tễ trong lòng nghẹn một hơi, nghẹn từ lúc Kỷ Sơn Thanh bắt đầu gọi điện cho hắn đến tận bây giờ vẫn chưa thoát ra được, sượng mặt: “Đậu xanh cậu gọi tôi tới rốt cuộc muốn làm gì?”

Kỷ Sơn Thanh nói: “Chắc chắn là không phải đến du lịch.”

Nếu không phải không đánh lại tên chó chết này Hà Quang Tễ đã động thủ từ lâu rồi! Đệt!

Kỷ Sơn Thanh nói tiếp: “Nếu cậu không muốn thì tôi cũng không ép, coi như chưa có gì đi.”

Hà Quang Tễ: “Cậu có còn là con người không?”

Kỷ Sơn Thanh châm một điếu thuốc mới, nhìn lướt qua hắn, không đoán được tâm trạng như nào.

Hà Quang Tễ ấn ấn huyệt thái dương, cam chịu thất bại.

“Tại sao cần tống tên này vào tù?”

“Quan trọng à?”

“Cho tôi một lý do.”

Cho tôi lý do nhất định phải nhận vụ kiện này. 

“Cậu không đưa được hắn vào tù thì để tôi đưa hắn xuống suối vàng, đủ chưa?”

Đủ, quá đủ!

Kỷ Sơn Thanh đúng là đồ chày gỗ.

“Cậu biết tôi không nói tới chuyện này! Muốn tôi làm giả chứng cứ, đưa một người có khả năng không phải tội phạm vào tù, Kỷ Sơn Thanh, nghĩ cho anh em chút đi.”

Kỷ Sơn Thanh trầm mặc chốc lát, nói: “Gã là tội phạm, Hà Quang Tễ, cậu chẳng qua là đổi một tội danh khác cho hắn thôi.”

——

Ba tháng sau sẽ mở phiên tòa, Hà Quang Tễ liền ở lại trấn Thạch Đầu luôn.

Đã đồng ý thì sẽ tận tâm mà làm, làm thật hoàn mỹ.

Mọi chuyện đã định, cũng sắp hết tháng mười hai.

Kỷ Sơn Thanh nghĩ nghĩ, Triệu Ý chắc cũng sắp về rồi.

——

Triệu Ý đang chuẩn bị về.

Cậu đã nhận lời Kỷ Sơn Thanh đợi Tết nguyên đán về ăn sủi cảo.

Ai ngờ Triệu Tông Hiền cho người chặn lại.

Triệu Ý vốn cho rằng hôm đó ở bệnh viện đã trút hết nỗi lòng với Triệu Tông Hiền, chuyện này coi như xong. Nhưng hiển nhiên Triệu Tông Hiền không nghĩ vậy, im ỉm về công ty làm ra chuyện khùng điên.

Nguyên văn là: Chị con cũng đính hôn rồi, con cũng nên tính đến chuyện cả đời của mình đi.

Triệu Ý sâu sắc cảm thấy hai cha con mình không có khả năng giao lưu.

Chuyện gì cậu làm Triệu Tông Hiền cũng cho là trò đùa trẻ con.

Cậu come out cũng không phải mới một hai hôm. Từ lúc mới lớn đều chưa từng đi chơi với con gái, khi Triệu Tông Hiền hỏi cậu cũng thẳng thắn nói mình là gay, trời sinh cong vút, chỉ thích giai.

Triệu Tông Hiền lúc ấy không nói gì, sau này cũng không quản, nhưng xem ra Triệu Tông Hiền chỉ coi chuyện này như trẻ con đến tuổi phản nghịch.

Đậu xanh chứ, đúng là nói không thông.

Về thành phố A bấy lâu chuyện gì cũng không thuận lợi.

Triệu Ý đánh thái cực với Thái Bằng ba ngày, thấy đã sắp hết tháng mười hai cậu liền mất hết kiên nhẫn. Cậu tìm cơ hội mua vé tàu hỏa ngày hai mươi chín, giao Thạch Đầu cho An Thịnh trông, không nói gì với ai, một mình trộm chạy tới nhà ga.

Vẫn là chuyến tàu hỏa kia, vẫn là quãng đường dài kia, vẫn là sáng ngày thứ hai tại nhà ga, chỉ là lần trước là mùa hè, lần này trở về là mùa đông.

Triệu Ý kéo vali ra khỏi nhà ga, ở đây vẫn náo nhiệt như thế, cậu kiếm một chỗ yên tĩnh gọi điện cho Kỷ Sơn Thanh.

Không có người nghe máy, Triệu Ý nhìn đồng hồ trên tay, bốn rưỡi.

Mười lăm phút nữa là đến giờ trường tiểu học Khai Hóa tan học.

Cậu ngồi trên vali, nghĩ xem Kỷ Sơn Thanh khi thấy cậu sẽ có biểu cảm gì.

Lúc đi cậu không gọi cho Kỷ Sơn Thanh, cứ thế đi, ngủ trên tàu cả đường, mệt nên ngủ rất ngon. Đến lúc tàu dừng mới nhớ ra từ trường Khai Hóa đến nhà ga cần tới bốn giờ đi xe.

Đáng ra phải gọi sớm hơn, giờ chờ tới khuya Kỷ Sơn Thanh mới tới nơi mất.

Mười lăm phút chờ đợi này trôi qua thật lâu. 

Thời gian một tháng rời đi thấy thật nhanh, nhưng đợi một cuộc gọi có mười lăm phút thì lại bứt rứt khó chịu.

Chuông điện thoại rốt cuộc vang lên, Triệu Ý lập tức bắt máy.

“Alo.”

Bên kia có tiếng học sinh ồn ào, kim giây mới qua bốn mươi lăm thôi.

“Kỷ Sơn Thanh, em đang ở nhà ga, anh tới đón em đi.”

Hô hấp bên đầu dây kia chững lại vài giây, sau đó dồn dập như đang chạy.

Anh nói: “Được, em chờ anh.”

Triệu Ý nghe được tiếng bước chân của hắn, chắc là xuống cầu thang, tiếng bước chân rất nhanh, rất nhanh.

“Ừm.”

“Em tìm chỗ nào ấm áp mà đợi, đừng ở bên ngoài, anh sẽ tới rất nhanh.” Anh dừng một chút, lặp lại: “Triệu Ý, em chờ anh.”

Giống như sợ chỉ cần chậm một khắc là người liền chạy mất.

Triệu Ý nói: “Được, em chờ anh.”

——

“Chàng trai trẻ, cần tìm phòng à?”

Một tấm cardvisit màu hồng phấn được đưa ra trước mặt cậu, bên trên là bốn chữ uốn lượn – Nhà nghỉ Tình Duyên.

Triệu Ý nhận lấy tấm card, bật cười, hỏi thím kia: “Có sạch sẽ không?”

“Sạch sẽ! Ở quanh đây nhà nghỉ nhà thím là sạch sẽ nhất.”

Vậy chọn nhà nghỉ Tình Duyên đi.

——

Triệu Ý không ngủ, cậu để vali vào góc tường, bật đèn, đứng cạnh cửa sổ.

Vẫn là căn phòng này, lần đầu tiên cậu thấy Kỷ Sơn Thanh là đứng tại chỗ này.

Khi đó trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài lại lờ mờ trống vắng.

Đèn đường mờ sáng cùng ánh trăng giúp cậu thấy rõ người đi đường ngoài cửa sổ.

Khoảng hai giờ khuya, cũng không nhớ rõ lắm, chắc là hai giờ. Cậu đứng ở đây nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đường đi vắng vẻ gần như không một bóng người, nếu phải kể ra cái gì đông đúc ồn ã thì cũng chỉ có dãy đèn đường thẳng tắp cùng tiếng loa báo từ nhà ga truyền tới.

Một người, một chiếc motor, cứ như vậy dừng ở giữa đường phố vắng vẻ yên tĩnh, vô cùng nổi bật.

Triệu Ý liếc mắt liền thấy.

Triệu Ý nhìn không rõ mặt người kia, nhưng có thể sơ bộ thấy người đó rất cao, anh ngồi trên yên xe chống chân xuống đường, yên tĩnh như hòa làm một với màn đêm, anh rút thuốc ra châm lửa, đột nhiên cảm giác như hắn nhìn về phía khung cửa sổ này.

Nháy mắt, Triệu Ý có cảm giác ánh mắt hai người chạm nhau.

Cảm giác vi diệu đến kỳ quái.

Khi đó cậu chỉ biết người đó tên là Kỷ Sơn Thanh, một kẻ đáng ghét phá giấc ngủ của người khác.

Nhưng đêm nay, cậu sẽ không ngủ, cậu muốn ở đây yên lặng chờ anh tới.

Chìm vào giấc ngủ cũng chẳng thể có một giấc mơ đẹp, mộng đẹp của cậu đang tới với cậu.

***

Lời tác giả:

Dư Tiểu Cảnh: Triệu Ý, anh đừng hòng chạy! Ông đây sẽ không để anh được yên!

Bình luận

Truyện đang đọc