ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Không được

Ngày chủ nhật, trường học ngoài trừ bọn họ thì không có người khác nên mọi người không buộc Đại Thánh lại.

Triệu Ý giúp đỡ dọn cái bàn dưới gốc cây hoè để lấy chỗ cho Đại Thánh chơi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, ông Lý quen thuộc đi hai vòng quanh trường, Từ Hứa ngồi cầm điện thoại không biết nghịch cái gì.

Triệu Ý nhìn điện thoại của Từ Hứa, kinh ngạc, màn hình lại đen sì.

Nhưng cậu không thân cũng chẳng quen với người ta, cũng không ý kiến gì.

||||| Truyện đề cử: Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới) |||||

Một cánh tay từ bên cạnh đưa ra, bàn tay cầ cái bánh bao, Đại Thánh há miệng ngậm lấy, để dưới đất gặm.

Trần Diệu cầm cái ghế, ngồi xuống cạnh Triệu Ý.

"Đại Thánh thích cậu ghê." Hắn nhìn con chó ngồi bên chân Triệu Ý, ghen tỵ nói.

Đại Thánh là chó của ông hiệu trưởng nuôi.

Năm năm trước, lúc bọn họ tới nó vẫn là một con chó con.

Từ nhỏ nó thân với Kỷ Sơn Thanh nhất, dù vẫn chơi với bọn họ nhưng vẫn không bám người.

Người này mới tới được mấy hôm mà đã thu được tâm của con chó này rồi?

"Tôi đẹp trai mà." Triệu Ý thản nhiên nói, ánh mắt rơi vào Đại Thánh bên chân mình, khẽ mỉm cười.

Trần Diệu không cãi được câu này, thở dài: "Cho nó ăn năm năm đúng là mất không."

Triệu Ý sờ đầu Đại Thánh, tiện mồm hỏi: "Nó năm tuổi rồi à?"

"Năm tuổi rưỡi." Trần Diệu nói tiếp: "Lúc tôi mới tới nó vẫn là một con chó con.

Cả bọn cùng tới nhưng nó lại thân với anh Sơn nhất."

Triệu Ý dừng tay, nghiêng đầu nhìn hắn, mắt chớp một cái: "Các anh không phải người ở đây à?"

"Không phải." Trần Diệu nói: "Nếu chúng tôi có nhà ở đây thì cần gì ở lại trường học."

"Mọi người tới cùng Kỷ Sơn Thanh?" Triệu Ý hỏi: "Cùng tới đây làm giáo viên?"

"Ừ." Trần Diệu thấp giọng lên tiếng: "Anh Sơn mang chúng tôi tới."

Triệu Ý nhíu mày: "Kỷ Sơn Thanh mang mọi người tới đây? Tức là sao?"

Giáo viên chỗ này còn đi theo đoàn sao?

Trần Diệu không trả lời cậu mà hỏi đùa: "Cậu cảm thấy trường học này như thế nào?"

Triệu Ý ngẫm nghĩ, đánh giá rất đúng trọng tâm: "Chẳng ra làm sao cả." Cậu dừng một chút, thở dài: "Từ bé đến giờ tôi chưa từng thấy trường nào nát hơn trường này."

Nát này là đánh giá khách quan, không mang theo bất cứ thành kiến nào mà nhận xét.

Nghe cậu nói Trần Diệu cũng không hề tức giận, thậm chí còn gật nhẹ đầu.

"Năm năm trước còn nát hơn." Trần Diệu nhìn đỉnh ngọn cây xa xa, nhớ lại thời điểm năm năm trước: "Lúc chúng tôi mới tới, cả trường chỉ có hai toà nhà cũ nát không rõ xây bao nhiêu năm rồi.

Đi trên hành lang toà nhà dạy học mà cảm giác như có thể sập bất cứ lúc nào.

Học sinh cả trường không tới hai trăm em, giáo viên đều là hiệu trưởng tìm về, bằng cấp cao nhất là đại học.

Chúng tôi đi theo hiệu trưởng chiêu sinh, toàn phải nài nỉ người ta tới học..."

Trần Diệu không nói tiếp, hắn nuốt nước bọt, xoay người lại nhìn Triệu Ý: "Khi đó nơi này chẳng giống trường học chút nào, y chang chỗ tránh nạn.

Bây giờ được gọi là trường học nát đã rất tốt rồi."

Triệu Ý yên lặng, âm thanh không lớn nhưng rất rõ ràng: "Mọi người rất có bản lĩnh."

"Chúng tôi cũng không có bản lĩnh gì." Trần Diệu cười xoà: "Đều là anh Sơn gánh vác cả."

Nghe Trần Diệu nói như vậy Triệu Ý lại không thấy ngạc nhiên chút nào.

"Mọi người đều là do anh ta tìm đến?" Triệu Ý nghiêng đầu: "Từ Hứa, Nghiêm Thắng, anh và ông Lý?"

"Đúng vậy." Trần Diệu nói: "Chúng tôi đều là ăn theo, nhà ăn là anh Sơn dùng tiền xây.

Lúc đầu anh Sơn muốn xây lại hai toà nhà cũ nhưng hiệu trưởng không đồng ý nên anh ấy đành tìm người tu sửa lại toàn bộ.

Về sau lại sửa chữa lại sân thể dục, trường học được cải thiện hơn một chút thì anh ấy lại đi khắp thôn chiêu sinh.

Suốt năm năm mọi chuyện trong trường đều do anh Sơn phụ trách, anh ấy không kêu mệt, đôi khi chúng tôi cũng thấy mệt thay anh ấy."

Một chiếc lá hoè rơi từ trên cây xuống, không có gió thổi khiến nó bay rất chậm, Triệu Ý nhìn chằm chằm chiếc lá cây xanh vàng xen lẫn, đến tận lúc nó chạm đất cậu mới nói: "Anh nói với tôi chuyện này làm gì?"

Trần Diệu giật mình, nhìn cậu cười: "Cậu không phải cũng rất muốn nghe sao?"

Triệu Ý cong môi, không phủ nhận.

"Triệu Ý." Trần Diệu gọi cậu một tiếng, Triệu Ý nhìn về phía hắn, Trần Diệu nghiêm mặt, chân thành nói: "Anh Sơn không có ý định đi, nếu cậu không muốn ở lại đây thì nên cách xa anh ấy một chút."

Triệu Ý nhìn hắn, yên lặng không nói chuyện.

Rất lâu sau cậu mới đứng dậy, âm thanh lãnh đạm, dứt khoát tuyệt tình nói: "Không được.".

Bình luận

Truyện đang đọc